Lạp Tháp chân nhân điên cuồng tấn công. Cửu Tử chân nhân thì lại gắng sức chống đỡ cho tới lúc cánh tay kia mọc ra.
- Hỏng rồi!
Kỷ Ninh, Dư Vi, Uất Trì Tích Nguyệt vừa xem vừa cảm thấy căng thẳng. Khi trước Cửu Tử chân nhân có năm cánh tay mà Lạp Tháp chân nhân vẫn không thể nào một lượt đánh đối phương thua luôn. Bây giờ đối phương đã chống đỡ để cánh tay mọc lại thì...Lạp Tháp chân nhân sẽ càng khó đánh bại đối phương hơn.
- Đệ tử của Huyền Vũ Đại Đế chỉ có như vậy thôi sao?
- Tới cả tán tu Cửu Tử chân nhân mà cũng không đánh bại được sao?
Trong Thiên Mang Điện, đám Thiên Tiên lão tổ nghi hoặc. Dưới con mắt của bọn họ, nếu đã có thân phận là đệ tử của Huyền Vũ Đại Đế thì chắc chắn phải bất phàm, chứ nếu không thì đúng là làm mất thể diện của Huyền Vũ Đại Đế quá.
Lã Động Tân nhìn về phía xa, mỉm cười:
- Trận chiến này khá thú vị. Cửu Tử chân nhân kia hiểu rất sâu Đại Đạo Sinh Tử, thậm chí ta còn nghi rằng nàng phải có ký ức của vài kiếp...Nàng ta chắc chắn là một trong những người mạnh nhất. Nhưng chẳng lẽ Lạp Tháp chân nhân có thể thua sao?
- Thua cũng không có gì lạ.
Xích Cực chân quân cũng nói.
- Chẳng lẽ người sau này có thể trở thành Thiên Tiên thì nhất định không thể thua sao?
Đế Hạo lắc đầu.
Đám Thuần Dương chân tiên bọn họ cũng hiểu được mức độ kịch tính của trận chiến kia.
Dưới con mắt của bọn họ, Lạp Tháp chân nhân và Cửu Tử chân nhân đều đã dốc ra toàn bộ kĩ năng. Lạp Tháp chân nhân thủ tới kín không kẽ hở, công cũng điên cuồng, nhưng nếu không làm gì được đối phương thì...đúng là rất nguy hiểm.
Lạp Tháp chân nhân đang điên cuồng tấn công thì bỗng nhiên khựng lại, rồi bắt đầu chuyển sang một loại nhịp điệu chiến đấu khác.
- Đây là cái gì?
Bỗng nhiên sắc mặt của Cửu Tử chân nhân biến đổi.
Lúc này, Lạp Tháp chân nhân cực kỳ bình tĩnh. Sáu bàn tay của hắn biến đổi, gần như là trong khoảng khắc có bốn cánh tay phòng ngự, hai tay tấn công! Từng đòn tấn công của Lạp Tháp chân nhân như từng cơn sóng mãnh liệt cuộn trào, sóng sau xô sóng trước. Thế phòng thủ của hắn như bước lấy đà, thế tấn công giống như bước nhảy.
Một bên chạy đà một bên nhảy vọt!
Dưới loại nhịp điệu đặc biệt này, thế tấn công của Lạp Tháp chân nhân càng ngày càng mãnh liệt. Từng đồn tấn công như những cơn sóng chồng lên nhau làm cho Cửu Tử chân nhân cực kỳ lúng túng.
- Đây đây đây, rốt cuộc là cái gì thế này?
Thậm chí Cửu Tử chân nhân còn không lý giải nổi.
Từng đợt sóng sau càng thêm mãnh liệt hơn.
Oanh!
Bỗng nhiên cả sáu cánh tay của Lạp Tháp chân nhân cùng được đánh ra. Sáu bàn tay đều ở trạng thái nắm chặt, giống như con Huyền Quy đâm sầm vào trụ trời:
Uỳnh...
Cửu Tử chân nhân bị đánh bay ra sau. Thân thể bị nứt toác ra, bắn đầy máu tươi. Máu tươi bán tung tóe.
Vù.
Lạp Tháp chân nhân cất bước tới trước mặt Cửu Tử chân nhân. Sáu nắm tay của hắn đồng thời đánh ra lần thứ hai.
- Ta nhận thua.
Một tiếng không cam lòng của Cửu Tử chân nhân vang lên. Nàng đã gần như là không còn hơi sức đâu để tránh nữa.
Lúc này Lạp Tháp chân nhân mới dừng tay. Đương vân như mai rùa trên người hắn cũng biến mất, thân thể trở về dáng vẻ bình thường.
Cửu Tử chân nhân mang bộ mặt bẩn thỉu tràn đầy vẻ không cam tâm nhìn Lạp Tháp chân nhân:
- Lạp Tháp chân nhân. Cảnh giới của ngươi rõ ràng chỉ cao có thế. Mặc kệ là phòng thủ hay tấn công, ta đều có thể đỡ được. Nhưng vì sao chiêu thức cuối cùng của ngươi...lại làm cho ta cảm thấy càng đánh càng phải cố rồi cuối cùng ta phải thua?
Lạp Tháp chân nhân cười. Đây chính là phương pháp chiến đấu mà sau khi hắn tìm hiểu được đại thần thông Huyền Vũ mới ngộ ra. Khi trước, lúc kế thừa đại thần thông Huyền Vũ, hắn đã phải phát ra lời thề Thiên Đạo nên không thể nào truyền ra ngoài chút nào. Việc này có liên quan tới một số điều bí ẩn của Huyền Vũ Đại Đế nên không thể truyền ra ngoài được.
- Loại phương pháp chiến đấu này có tên là gì vậy?
Cửu Tử chân nhân hỏi.
- Điệp Lãng!
Lạp Tháp chân nhân mở miệng nói.
- Điệp Lãng...Từng cơn sóng chồng lên sóng, thân ta bị vây trong đó thì chắc chắn chỉ có bại vong. Rõ ràng ta không hề yếu hơn ngươi, nhưng rồi ta vẫn phải thua...Điệp Lãng...Điệp Lãng...
Cửu Tử chân nhân đi ra ngoài. Nàng thầm nhắc đi nhắc lại hai từ Điệp Lãng. Thậm chí nàng có cảm giác rằng nếu nàng hiểu ra được huyền bí của Điệp Lãng.
Thì nàng sẽ có hi vọng vượt qua độ kiếp trở thành Thiên Tiên!
Đây chính là vận may của nàng! Nhưng nếu không ngộ ra thì e là tới kiếp thứ chín này vẫn cứ độ kiếp thất bại!
Trong chủ điện Thiên Mang Điện, gần ngàn Thiên Tiên lão tổ đều nhíu mày. Tuy tầm mắt của bọn họ đều rất cao nhưng không thể nào hiểu được, tai sao hai người rõ ràng đều là Thần Ma luyện thể, thần thông và Đạo đều không kém nhau bao nhiêu. Thậm chí Cửu Tử chân nhân còn hơi nhỉnh hơn chút. Nhưng vì sao cuối cùng lại thua?
Thua như kiểu Cửu Tử chân nhân rơi vào một trận sóng cuộn trào vô tận có cố giãy dụa cũng vô dụng. Cuối cùng bị trận sóng nhấn chìm.
- Sao lại thế?
- Sao có thể như vậy được?
- Không hiểu.
Những Thiên Tiên lão tổ kia đều cảm thấy trong đó có ẩn giấu cái gì đó rất kỳ diệu. Đây chính là một loại bí thuật chiến đấu. Nhưng không ai có thể lý giải nổi.
- Không hổ là đệ tử Huyền Vũ Đại Đế.
Bọn họ chỉ có thể nói như vậy.
- Điệp Lãng!
Chín tên Thuần Dương chân tiên nhóm hoàng đế Đại Hạ cũng phải lộ ra vẻ sợ hãi.
- Thế là quá đủ, thế là quá đủ để xem rồi.
Bắc Địa Tiên ông lắc đầu thổn thức:
- Lạp Tháp chân nhân kia quả nhiên có nhận thức kinh người. Tới cả bí thuật của Huyền Vũ Đại Đế mà cũng có thể ngộ ra chút ít tinh túy...Xem trận chiến vừa rồi, ta lại nhớ tới cảnh tưởng lúc còn làm môn hạ đi nghe Đại Đế giảng đạo.
- Khủng khiếp!
Lã Động Tân cũng sợ hãi than.
- Lợi hại.
Hoàng đế Đại Hạ cũng có chút hâm mộ.
- Huyền Vũ Đại Đế không hổ là người bản lĩnh lớn!
Trong mắt Xích Cực chân quân hiện lên vẻ bội phục.
Thật ra, tới tầng cấp như bọn họ thì đều có thể hiểu ra chỗ ảo diệu của thuật 'Điệp Lãng' trong tay Lạp Tháp chân nhân. Đây là một loại tấn công liên miên không dứt, chất chồng tích tụ càng ngày càng mạnh, thực lực bùng nổ cũng theo đó mà tăng lên đáng sợ! Cho dù có môn bí thuật này trong tay, nhưng muốn hiểu được, thi triển được thì còn phải xem tâm tính, nhận thức...của bản thân thế nào.
Bọn họ cũng chỉ có thể biết được chỗ ảo diệu đó là thế nào. Cái này gọi là 'biết dễ làm khó'! Biết là một chuyện nhưng làm được hay không lại là chuyện khác.