Mãng Hoang Kỷ

Chương 501: Chương 501: Bộ mặt thật của Thiếu Viêm Nông (1)




Thiếu Viêm Nông khoanh chân ngồi, cười ha ha, bưng chén rượu lên. Hắn chỉ cần để ý tới việc luyện hóa chút ít thôi là đã đủ rồi:

- Các vị, không phải căng thẳng. Những Tử Phủ tử sĩ ở bên ngoài đã kết thành trận pháp, cho dù khôi lỗi kia có tới thì với trận pháp đó cũng đủ cho các ngươi có thời gian mà ngăn cản.

- Ngồi, tất cả đều ngồi xuống đi.

Thiếu Viêm Nông hô lên. Thấy đám người Kỷ Ninh chần chừ, hắn không khỏi quát:

- Ta bảo các ngươi ngồi cơ mà!

Đám người Kỷ Ninh nhìn nhau rồi cũng đành phải ngồi xuống.

- Thế mới đúng chứ.

Thiếu Viêm Nông cười nói:

- Lần này, các ngươi theo ta tiến vào Vu Giang tiên phủ. Mấy lần trải qua nguy hiểm, công lao không nhỏ. Nhưng hiện tại đã tới thời khắc cuối cùng. Chỉ cần ta luyện hóa được đèn đồng này là mọi việc xong xuôi. Hiện tại tuy vẫn có thể bị khôi lỗi quấy phá, nhưng con khôi lỗi kia cũng chẳng đáng gì. Cho nên chúng ta cứ vì vô số bảo vật, vì luyện hóa được Tiên phủ, cùng nhau uống chén này nào.

Nói xong, hắn giơ tay lên, trong tay có cầm một chén rượu bằng đồng vẽ hình ngọn lửa.

- Uống chén này nào.

Tuyết Hồng Y hô lên. Hắn muốn dùng tất cả biện pháp để đi nịnh nọt Thiếu Viêm Nông. Bởi vì hắn đang thầm tính...Xem có thể mang pháp bảo tiên giai rời khỏi Vu Giang tiên phủ mà vẫn còn sống!

- Các vị sư đệ sư muội phải để ý đề phòng người đấy. Đừng uống rượu này.

Thương Giang chân nhân truyền âm.

- Khi trước chúng ta còn có ích với hắn. Nhưng hiện tại đã vô dụng. Không biết hắn sẽ làm gì đâu.

Mộc Tử Sóc cũng truyền âm.

Cửu Liên lại truyền âm nói:

- Nói vậy thì hắn như kiểu sắp điên rồi à.

Cả đám truyền âm lẫn nhau, đồng thời cũng cùng nâng chén uống.

- Ực.

Rượu vừa vào miệng một cái là nguyên lực đã cuốn quanh chỗ rượu, tiếp theo bị địa hỏa thiêu hủy gần hết. Sau đó Kỷ Ninh mới đặt chén rượu xuống.

- Xuân Cơ, hai người các ngươi múa một đoạn giúp vui nào.

Lúc này tâm tình của Thiếu Viêm Nông đã khá tốt. Hắn ra lệnh.

Hai nữ Tử Phủ tu sĩ ở sau lập tức đi ra, pháp bào biến thành bộ áo nghê thường. Nụ cười của những hầu gái này tỏa ra sức mê hoặc kinh người.

Hai nàng bay tới giữa đại điện, múa lên.

Keng.

Keng.

Ở bên có ba gã Tử Phủ tu sĩ làm nhạc công đánh vào những nhạc cụ cổ xưa. Mặc dù đã qua vô số năm tháng nhưng những nhạc cụ này đều là pháp bảo nên không hề bị tổn hại gì.

Từng bài nhạc vang lên.

Người đẹp múa.

Thiếu Viêm Nông cực kỳ thích ý uống từng ngụm rượu rồi tiếp rượu với từng người trong đám Kỷ Ninh.

Tới khi uống thỏa thê, ánh mắt của Thiếu Viêm Nông bắt đầu nhìn thẳng vào tiên tử tuyệt sắc 'Dư Vi'. Bất kể là về dung mạo hay khí chất, cho dù hắn đã gặp không ít tiên nhân chuyển thế ở vương đô Đại Hạ, nhưng nàng vẫn làm cho Thiếu Viêm Nông cảm thấy kinh ngạc. Điều này làm cổ họng của hắn phát khô, trong lòng hơi nóng lên. Dục vọng bị áp bức lâu nay bắt đầu bốc lên.

Nhưng hắn cũng hiểu rằng e là Dư Vi tiên tử đã nằm ngoài tầm với. Hắn lập tức nhìn về phía Cửu Liên, cười nói:

- Cửu Liên muội muội, hiên giờ mọi việc đã xong xuôi. Đang lúc mừng vui vẻ, sao Cửu Liên muội muội không lên múa một khúc giúp chúng ta vui thêm?

- Hả?

Kỷ Ninh nhíu mày, sắc mặt của hắn có chút khó coi.

Cửu Liên muội muội? Thiếu Viêm Nông có thể xưng hô như thế sao? Lại còn bảo Cửu Liên lên múa một khúc. Điều này làm cho Kỷ Ninh không thể không giận.

- Thiếu Viêm Nông kia quá đáng.

Tiểu Thanh ở bên dùng tâm linh trao đổi nói:

- Chủ nhân, tên Thiếu Viêm Nông không thèm để người vào mắt. Biết rõ Cửu Liên là đạo lữ của ngươi mà vẫn còn làm vậy.

Những người khác ở đại điện cũng ngẩn ra.

Cửu Liên cũng tưởng nghe nhầm. Nàng nhìn Kỷ Ninh một cái rồi lập tức nói:

- Thiếu Viêm công tử, ta không giỏi múa. Nếu so sánh với vũ nữ bên người ngươi thì ta vẫn còn kém xa, nên cũng không dám tự bêu xấu mình.

- Các nàng ấy há có thể so sánh với Cửu Liên muội muội sao?

Thiếu Viêm Nông cười nói.

- Làm sao vậy, chẳng lẽ Thiếu Viêm Nông ta không có chút mặt mũi nào à?

Cửu Liên chần chờ nhưng rồi nhoẻn miệng cười:

- Ta lên múa một khúc vậy.

Đồng thời nàng liếc mắt sang Kỷ Ninh một cái.

Kỷ Ninh mang vẻ mặt khó coi ngồi đó.

Lên múa như thế trước mặt sư huynh sư tỷ thế này thật sự làm cho Kỷ Ninh tức giận.

- Ninh nhi, cẩn thận đấy.

Bạch Thủy Trạch dùng tâm linh truyền âm:

- Tiệc mừng mời người múa giúp vui cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng Thiếu Viêm Nông biết rõ Cửu Liên là đạo lữ của ngươi mà vẫn bắt Cửu Liên múa, lại còn không thèm nhìn sang ngươi. Một câu cũng không thèm nói. Hiển nhiên là không thèm để ý tới ngươi. Nếu đã như vậy thì nhất định ngươi phải cẩn thận.

Kỷ Ninh lập tức tỉnh táo lại.

- Bạch thúc yên tâm, Ninh nhi hiểu rồi.

Kỷ Ninh truyền âm rồi lập tức dõi mắt nhìn tiếng nhạc vang lên, Cửu Liên đi lên múa.

Vừa nhìn là Kỷ Ninh đã hiểu ra...

Thật ra Cửu Liên rất giỏi múa.

Thật ra do Kỷ Ninh có hiểu biết quá ít với những bộ tộc lớn như Đông Duyên tộc. Một thủ lĩnh kế nhiệm như Cửu Liên bình thường sẽ phải kết giao với cả những nhân vật rất lợi hại ở vương triều Đại Hạ. Cho nên mọi thứ đều được học một ít, biết một ít. Nhờ đó mà vào mọi trường hợp đều có biểu hiện cực kỳ tốt.

- Hay, hay hay.

Thiếu Viêm Nông vừa cười vừa uống, chốc chốc lại vỗ tay khen.

Cửu Liên như một đóa sen bay giữa đại điện.

Khi nàng tới gần Thiếu Viêm Nông, bỗng nhiên Thiếu Viêm Nông vung tay lên. Chỉ thấy một cái roi đen túm lấy cánh tay Cửu Liên, kéo một cái làm cho Cửu Liên vốn không đề phòng bị kéo về phía Thiếu Viêm Nông. Dù sau Cửu Liên cũng là Vạn Tượng chân nhân nên nguyên lực lập tức được khởi động, khi tới gần Thiếu Viêm Nông thì đã có thể đứng vững lại.

Nhưng Thiếu Viêm Nông lại tiếp tục thân mật nắm lấy tay nàng. Vốn dĩ muốn ôm eo của Cửu Liên nhưng rồi hắn mỉm cười, kéo cánh tay làm Cửu Liên đến gần hơn, đồng thời nói:

- Cửu Liên muội muội, chúng ta uống một chén.

Một màn này làm mọi người trong đại điện sợ tới ngây người.

- Cái gì!

Cả đám Mộc Tử Sóc, Dư Vy cùng kinh hãi.

Tuyết Hồng Y liếc mặt sang nhìn Kỷ Ninh, lộ ra một nụ cười lạnh lùng rồi lại uống rượu tiếp.

Kỷ Ninh bắt đầu cảm thấy ngơ ngẩn. Khi trước Cửu Liên múa còn có thể gọi là giúp vui cho mọi người. Nhưng hiện giờ...

Uỳnh!

Kỷ Ninh đứng phắt dậy. Một chưởng đánh rầm vào cái bàn trước mặt. Chiếc bàn này vốn dĩ là pháp bảo nhân giai, mà dù sao đây cũng là bàn bày đồ ăn cho mình chứ không phải người khác cho. Huống hồ bây giờ Kỷ Ninh đã đầy chiến ý. Hai mắt đỏ sựng lên, cái tát này vào mặt hắn còn đau hơn cả cái tát lúc đánh nhau sống chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.