Dư Vi lắc đầu cười cười:
- Là chuyện tốt, chỉ không phải là chuyện mà chúng ta nên biết thôi.
- À…
Thu Diệp gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
***
Bên bờ hồ Minh Tâm đảo.
- Sư phó.
Kỷ Ninh vui mừng cung kính hô lên. Lão giả gày gò mặc đạo bào màu trắng hướng Kỷ Ninh mỉm cười, gật đầu, rồi mới nhìn hướng sang Nguyên Lão Nhân.
- Ra là ngươi!
Nguyên Lão Nhân hai mắt trợn tròn:
- Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a. Một tên đồ đệ tốt như vậy lại bị ngươi cướp đi mất.
- Đây là lần thứ ba rồi.
Bồ Đề Lão Tổ than thở:
- Ta thu đồ đệ, dạy đồ đệ, sao mà ngươi luôn muốn tới cướp đoạt vậy?
Kỷ Ninh ở bên cạnh chớp mắt.
Lần thứ ba?
Xem ra lúc trước, hai vị sư huynh sư tỷ của ta cũng là bị Nguyên Lão Nhân đoạt lấy mất rồi.
- Ha ha…, chỉ có thể nói vì Bồ Đề ngươi dạy đồ đệ lợi hại thôi a.
Nguyên Lão Nhân cười nói:
- Nếu là Bồ Đề ngươi thì mấy sự tình kia thật dễ nói rồi. Lần trước chúng ta không phải cũng thương lượng thành công đó sao. Nói đi, ngươi có điều kiện gì cứ đưa ra, lão già ta không thiếu bảo bối, lại sẵn sàng chịu thiệt vốn liếng, không sợ ngươi dùng công phu sư tử ngoạm đâu.
- Kỷ Ninh, ngươi có nguyện ý không?
Bồ Đề nhìn về phía Kỷ Ninh hỏi.
- Mọi việc đệ tử đều nghe theo lời của sư phó.
Kỷ Ninh cung kính trả lời. Chỉ cần sư phó không gây khó dễ thì mọi việc sẽ tốt đẹp cả thôi. Mà hắn tin rằng, Bồ Đề sư phó cũng biết ít nhiều về vị Nguyên Lão Nhân này, nhất định sẽ không hại hắn.
Bồ Đề khẽ gật đầu.
- Bái ngươi làm sư phó, cũng coi như vẫn là đệ tử của ta.
Bồ Đề lạnh nhạt nói:
- Ta không có điều kiện gì khác, chỉ là… ngươi hãy về phe của chúng ta.
- Cái này…
Sắc mặt của Nguyên Lão Nhân nhất thời trở nên khó coi.
Chân mày Bồ Đề cũng nhăn lại:
- Như thế nào, ngươi vẫn không muốn phải lựa chọn?
- Chẳng phải là nhận đồ đệ của ngươi sao, hơn nữa cũng không bắt hắn phải thay đổi gì. Ngươi muốn thần thông gì, muốn Tiên Thiên Linh Bảo gì cứ nói, sao phải bức bách ta như vậy?
Nguyên Lão Nhân gãi gãi đầu:
- Lúc trước tiểu Khổng Tước bái làm môn hạ đệ tử của ta, không phải rất tốt sao. Hắn gọi ngươi là sư phó, cũng gọi ta là sư phó vậy.
Trong lòng Kỷ Ninh khẽ động.
- Chẳng lẽ là Khổng Tước sư tỷ?
- Tiểu Khổng Tước?
Bồ Đề lắc đầu:
- Khi đó đại kiếp nạn còn chưa xuất hiện, ta làm sao biết có ngày nó sẽ xảy ra. Hiện giờ hạo kiếp đã tới, ngươi phải lựa chọn thôi. Nếu không, ta không có cách nào để đồ đệ của ta nhận làm học trò của ngươi.
- Ngươi làm vậy…. Ngươi, cái lão đầu gỗ này!
Nguyên Lão Nhân hít thở khó khăn nói.
- Hừ.
Bồ Đề thanh âm lạnh lùng nói:
- Ta hỏi ngươi, nếu Kỷ Ninh bái làm đồ đệ của ngươi, tới sau này ngươi về phe của Vô Gian Môn, lúc đó Kỷ Ninh biết lựa chọn thế nào? Hắn sẽ lựa chọn đứng cùng ta hay đứng cùng ngươi? Nếu hắn đứng về phe Vô Gian Môn, ta nhất định thanh lý môn hộ. Nếu hắn chọn về phe chúng ta, ngươi tất cũng sẽ không tha cho hắn. Tới lúc đó là ngươi chết thì ta sống, không ai có thể chạy thoát.
Nguyên Lão Nhân sắc mặt khó coi.
Lão cũng hiểu rõ, Kỷ Ninh chỉ có thể lựa chọn đứng về một phía.
Đúng vậy a!
Bái làm đồ đệ của hai vị sư phó ở hai trận doanh đối địch, tới lúc đó tất nhiên sẽ phải trở mặt với người không cùng chiến tuyến với mình.
- Ngươi đã muốn nhận Kỷ Ninh làm đồ đệ, chắc cũng không muốn làm khó cho hắn sau này phải chém giết với sư phó của mình. Cho nên, chỉ có đứng cùng trận doanh với chúng ta, Kỷ Ninh mới có thể vẹn toàn.
Bồ Đề Lão Tổ nói tiếp:
- Chỉ cần ngươi nguyện ý, Kỷ Ninh sẽ bái ngươi làm thầy.
- Ngươi…
Nguyên Lão Nhân vẻ mặt đầy ưu tư.
Kỷ Ninh vẫn ở một bên yên lặng theo dõi sự tình.
Nguyên Hà Tứ Tổ, tại tam giới chính là một cỗ thế lực cường đại. Nguyên Lão Nhân là người đứng đầu, đã lựa chọn trận doanh bên này thì Đạo Tổ môn của hắn cũng coi như đứng về phe này rồi.
- Ngươi sao lại nhất định phải bức ta làm vậy. Chuyện này đâu chỉ ảnh hưởng tới một mình ta, sau lưng ta còn một bầy hảo hữu và một đám đồ tử đồ tôn…
Nguyên Lão Nhân lo lắng muôn phần.
- Việc này không thể khác được.
Bồ Đề lắc đầu:
- Đừng làm khó cho Kỷ Ninh hắn.
- Vậy còn việc thu nhận tiểu Khổng Tước lúc trước thì sao?
Nguyên Lão Nhân vội vàng nói.
- Ngươi bây giờ còn không lựa chọn, tương lai sau này mới quyết định đứng về phe nào, nếu ngươi đầu phục về Vô Gian Môn, tiểu Khổng Tước cũng sẽ phải chọn lựa là theo ngươi hay là theo ta.
Bồ Đề Lão Tổ thở dài:
- Ta đã có lỗi với tiểu Khổng Tước rồi ( ý chỉ đã đồng ý cho hắn bái làm đệ tử của Nguyên Lão Nhân lúc trước, giờ không thể thay đổi), không muốn sau này Kỷ Ninh cũng phải rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Nguyên Lão Nhân bỗng nhiên nổi giận:
- Ta thật không hiểu, các ngươi vì sao toàn là một đám cố chấp như vậy?
- Ta cũng không hiểu. Chúng ta đều là từ Hỗn Độn thai nghén mà sinh ra, giống như huynh đệ. Chúng ta đều đứng ở một phe, sao các ngươi lại chọn ra ngoài chứ? Nguyên Hà Tứ Tổ các ngươi mỗi người đều như vậy, chẳng nghĩ gì tới tình cũ.
Bồ Đề cũng không còn nhẹ nhàng, mà phẫn nộ tới rung cả lông mi, tay chỉ thẳng vào Nguyên Lão Nhân.
- Các ngươi chịu ân đức của Nữ Oa, chúng ta thì không được như vậy.
Nguyên Lão Nhân cả giận nói:
- Hơn nữa thế giới thượng cổ Bàn Cổ đã sớm tan vỡ, giờ là thời đại của tam giới. Lão bất tử kia không phải là muốn thống nhất tam giới để hắn thống trị hay sao? Đám Đạo Tổ các ngươi chẳng phải cũng quan tâm tới việc thống trị tam giới hay sao? Cần gì phải ngươi chết ta sống! Ngươi bảo ta không niệm tình huynh đệ, ta nếu thực không niệm tình huynh đệ thì đã sớm đầu nhập vào Vô Gian Môn rồi!
Bồ Đề cũng vô cùng phẫn nộ:
- Nếu ngươi đã nghĩ như vậy…
Lời vừa nói ra tới đây, đột nhiên trở nên im lặng.
Bồ Đề Lão Tổ, Nguyên Lão Nhân ở xa xa trở nên mơ hồ. Hai người đều phẫn nộ, giận dữ mắng mỏ, trách mắng đối phương.
Những thanh âm ấy Kỷ Ninh cũng không nghe thấy được nữa.
- Xem ra là không muốn để ta nghe thấy rồi.
Kỷ Ninh nhủ thầm:
- Hai người họ nói cái gì mà…, lão bất tử đều muốn thống nhất tam giới? Lão bất tử nào vậy? Xem ra trong tam giới còn có vị Đại Năng Giả nào đó rất đáng sợ rồi.