Hiện nay bản thân đã có thực lực Thiên Tiên đỉnh tiêm, đã không còn để Kim Chung lão tổ, Khô Mộc lão tổ trong mắt, may ra Si Tâm lão tổ còn có chút uy hiếp, nhưng dù vậy bây giờ bản thân có đứng yên mặc cho Si Tâm lão tổ công kích thì với Bát Cửu Huyền Công tầng thứ năm cũng chả hề hấn gì. Huống chi lần này mình không phải bị đánh lén mà là chủ động đi khiêu chiến, tất nhiên sẽ phải chuẩn bị thật đầy đủ.
- Đệ đệ… không nóng vội, thật sự không được nóng vội đâu.
Úy Trì Tích Nguyệt liền nói.
- Có thể chờ thêm một thời gian, đợi thực lực ngươi cường đại hơn. Ta cũng chờ nhiều năm như vậy rồi cũng đâu có nóng vội. Đệ đệ, ngoài ngươi và ông ngoại ta không còn ai là người thân, thật sự không thể lại để mất ngươi.
- Biểu tỷ, ta là loại người lỗ mãng lắm sao?
Kỷ Ninh hỏi.
Úy Trì Tích Nguyệt khẽ giật mình.
Nghĩ lại thì…
Tuy rằng đôi khi Kỷ Ninh rất điên cuồng, nhưng lần nào cũng như lần nào, lúc trước Kỷ Ninh tham gia đại hội Tiên Duyên, trước khi tham gia rất nhiều người thấy Kỷ Ninh tu luyện mới chỉ được ba mươi năm đều khuyên Kỷ Ninh đừng đi mạo hiểm, nhưng cuối cùng thì sao? Kỷ Ninh lại đứng nhất đại hội Tiên Duyên.
Lần trước bị bốn gã Thiên Tiên đánh lén, Kỷ Ninh hoàn toàn không có chuẩn bị gì mới chật vật như vậy! Thế nhưng vẫn không để cho Thiếu Viêm tộc thực hiện được mục đích.
Hiện tại Kỷ Ninh đã chuẩn bị kỹ càng, thậm chí thực lực đã mạnh hơn… tất nhiên nắm chắc được phần lớn.
Nhưng mà trong thế gian này không có gì là tuyệt đối.
Kỷ Ninh cũng không dám nói chắc được trăm phần trăm, một bộ tộc cổ xưa như Thiếu Viêm tộc, nếu đột nhiên mọc ra một gã Thiên Thần Chân Tiên, mình cũng chỉ có thể há hốc mồm, tuy nhiên dựa theo những gì được biết… có lẽ Thiếu Viêm tộc không có Thiên Thần Chân Tiên.
- Ngươi thực sự đã quyết định?
Úy Trì Tích Nguyệt nhìn Kỷ Ninh.
- Ừ.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Trước khi hành động, ta đến nói một tiếng với biểu tỷ.
- Đệ đệ, đúng là ta nhìn không thấu được ngươi, từ khi ngươi trở về thế giới Đại Hạ đến nay… ta nhìn không thấu người rồi. Nhưng mà ông ngoại đã từng nói qua, thực lực của ngươi bây giờ rất mạnh.
Úy Trì Tích Nguyệt cắn răng nhìn Kỷ Ninh, trong mắt lóe lên tia điên cuồng.
- Ngươi muốn đi đối phó Thiếu Viêm tộc, ta cũng muốn đi theo.
- Tỷ đi theo?
Kỷ Ninh giật mình.
Biểu tỷ mới chỉ là Nguyên Thần đạo nhân mà thôi!
- Đệ đệ giết những tu tiên cường đại, còn lại tu tiên giả yếu, và cả phàm nhân… toàn bộ giao cho ta ra tay. Năm đó tất cả nam nữ lão ấu trong Úy Trì tộc, bất kể là tu tiên giả hay phàm nhân, toàn bộ đều bị giết sạch, không mấy người chạy thoát.
Úy Trì Tích Nguyệt cắn răng thống hận.
- Năm đó bọn hắn đối với Úy Trì tộc thế nào, ta sẽ trả lại toàn bộ cho bọn hắn!
- Giết phàm nhân?
Kỷ Ninh vội lắc đầu.
- Không được, tỷ là tu tiên giả, giết phàm nhân tội nghiệt ngập trời, hơn nữa tộc nhân Thiếu Viêm tộc rất nhiều, giết nhiều phàm nhân như vậy… chỉ sợ sẽ bị nghiệp hỏa hàng lâm, với thực lực hiện giờ của tỷ sẽ bị nghiệp hỏa thiêu chết ngay đấy.
Tội nghiệt thấp nhất là tội nghiệt trọc khí, cao hơn một tầng là tội nghiệt huyết quang, như mười một trong số mười hai Yêu Vương Đông Lưu cùng với mấy tên lão tổ tà ác đều thuộc về cấp độ tội nghiệt huyết quang. Còn lại một cấp độ rât cao… đó chính là nghiệp hỏa hàng lâm! Dù là Tán Tiên Địa Tiên, trong nghiệp hỏa cũng sẽ bị thiêu cháy.
Chỉ có Đại Ma Đầu thực sự đáng sợ, mới có thể sống sót trong nghiệp hỏa.
Với thực lực của biểu tỷ nhất định sẽ không ngăn được nghiệp hỏa.
- Ta có rất nhiều thủ hạ, ta sẽ dẫn thủ hạ đi theo.
Tích Nguyệt cắn răng nói.
- Ngươi giết bọn cao thủ, còn những phàm nhân kia để bọn hắn giết, đây cũng là cách làm của Thiếu Viêm tộc!
- Nhưng dù vậy, tỷ với tư cách là người ra lệnh, cũng sẽ bị tội nghiệt quấn thân. Trong Thiếu Viêm tộc, tu tiên giả cũng phải trăm vạn tên, còn về phần phàm nhân, phải dùng đơn vị trăm triệu mà tính… cụ thể bao nhiêu khó mà biết được. Vô số tội nghiệt thêm vào, tối thiểu nhất tỷ cũng sẽ bị tội nghiệt huyết quang quấn thân.
Kỷ Ninh đáp.
Hai con ngươi Tích Nguyệt ánh lên sắc đỏ:
- Ta không sợ, ta chờ đợi ngày này quá lâu rồi.
- Ta không thể đáp ứng tỷ.
Kỷ Ninh đứng dậy.
- Tỷ chờ tin tức đi.
Vèo!
Kỷ Ninh phóng thẳng lên trời, rất nhanh đã biến mất khỏi vương đô Đại Hạ.
Úy Trì Tích Nguyệt sững sờ, rồi chợt phát ra tiếng hét thê lương, nàng cũng muốn được đi giết Thiếu Viêm tộc.
******
Yên Sơn.
Kỷ Ninh và Bạch thúc về tới Yên Sơn, gọi Tiểu Thanh tới rồi cùng đi đến phòng Mộc Tử Sóc.
- Sư huynh.
Mộc Tử Sóc nhìn Kỷ Ninh, thân hình run lên, trong mắt hiện lên tơ máu.
- Muốn đi tới Thiếu Viêm tộc rồi hả?
- Tất nhiên, đến hôm nay chủ nhân đã phải chờ rất lâu rồi.
Tiểu Thanh hưng phấn nói.
- Chủ nhân, ta cũng muốn đi.
Kỷ Ninh nhíu mày:
- Trước đây không phải ta đã nói rồi sao, ngươi phải ở lại trấn thủ Yên Sơn.
- Chủ nhân xem này.
Tiểu Thanh đảo người một cái.
Lập tức bên cạnh xuất hiện một Tiểu Thanh áo trắng nữa, cả hai đều tản ra khí tức của Phản Hư Địa Tiên.
- Ta biết ngươi có tu luyện nguyên thần thứ hai, A! nguyên thần thứ hai của ngươi cũng đạt tới Phản Hư Địa Tiên rồi hả?
Kỷ Ninh kinh ngạc nói, hắn có khá nhiều bảo vật, đương nhiên là có cho Tiểu Thanh và Bạch thúc không ít, nhưng Bạch thúc lại không tu luyện nguyên thần thứ hai, dù sao tu luyện nguyên thần thứ hai là phải chia thần hồn làm hai, sẽ làm cho thực lực cả hai thần hồn đều giảm mạnh.
Bạch thúc biết Kỷ Ninh muốn đối phó Thiếu Viêm tộc, cho nên không muốn hạ thấp thực lực xuống. Mà Tiểu Thanh lại am hiểu trốn chạy, đã sớm tu luyện nguyên thần thứ hai, đến bây giờ nguyên thần thứ hai cũng đã là Phản Hư Địa Tiên.
- Ta để cho nguyên thần thứ hai ở lại Yên Sơn, cũng đủ để điều khiển đại trận rồi.
Tiểu Thanh nói.
- Chủ nhân, ta là linh thú của ngươi, ngươi ra ngoài chính chiến, làm sao ta có thể không đi theo? Hơn nữa, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta thi triển không gian Đại Na Di còn nhanh hơn các ngươi, các ngươi còn phải nhờ vào đạo phù nhưng ta lại có thể trực tiếp thi triển.
Kỷ Ninh nghe xong nói:
- Được rồi! Nhưng ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta.
- Điều đó đương nhiên, ngươi là chủ nhân mà.
Tiểu Thanh cười hắc hắc.
- Tốt.
Kỷ Ninh gật đầu, rồi nhìn về phía Mộc Tử Sóc.
- Sư đệ, chúng ta nghỉ ngơi chuẩn bị cho tốt, sáng sớm ngày mai tiến về quận Đông Phụ, một trong ba quận mà Thiếu Viêm tộc khống chế.
Thiếu Viêm tộc so với Bắc Sơn tộc còn mạnh hơn, riêng đất phong đã là ba quận lớn.