Đó chính là pháp bảo “Tinh Thần Sa” mà Đồng Ngọc thường dùng!
Bùm! Bùm! Bùm! Bản thân Đồng Ngọc còn giẫm thẳng lên mặt đất để lại một cái bóng vàng ở đằng sau. Cả ngươi hẳn lao thẳng tới dùng thịt đè người với Kỷ Ninh.
- Hừ.
Cơn mưa rơi quanh Kỷ Ninh đã tạo thành một tầng nước rắn chắc. Bức tường bằng nước trong suốt không ngừng xoay tròn làm cho những hạt cát điên cuồng đập vào bị ngăn lại hét.
- Chết đi!
Một nắm tay màu vàng đâm thẳng qua tầng nước đánh tới đám Thủy Hỏa Liên Hoa nở rộ mà không giảm đi chút lực nào.
- Tốc độ nhanh thật.
Vẻ mặt Kỷ Ninh hơi biến đổi. Cánh chim màu đen phía sau Lưng khẽ động một cái.
Thần thông Phong Dực độn pháp!
Hô!
Nắm tay màu vàng nghiên nát Thủy Hỏa Liên Hoa, xuyên qua thân Kỷ Ninh. Nhưng gã khổng lồ Đồng Ngọc lại chả có chút vui mừng nào. Bởi vì thứ hắn xuyên qua chỉ là “hư ảnh“. Tốc độ của Kỷ Ninh quá nhanh, quá linh hoạt, chỉ trong nháy mắt đã tránh được.
- Vô dụng, ngươi không trốn thoát được đâu.
Gã khổng lồ Đồng Ngọc vừa cất bước thì cả vùng đất lại nứt toác. Cả người hắn hóa thành một đường sáng vàng lao tới trước Kỷ Ninh. Quả đám cùa hắn lại dễ dàng xé rách tầng nước Thủy Hỏa Liên Hoa.
Quá nhanh. Kỷ Ninh bắt buộc phải né ra.
Phù.
Liên tiếp thi triển ba lần Phong Dực Độn Pháp. Lúc này Kỷ Ninh mới có thể giữ được chút khoảng cách. Thậm chí Kỷ Ninh phát hiện nếu bay đường thắng thì tốc độ của gã khổng lồ Đồng Ngọc còn nhanh hơn cả mình! Sau khi thi triển ra Pháp Thiên Tượng Đại, gã khổng lồ Đồng Ngọc có được tốc độ, lực Lượng đều tăng tới mức khủng khiếp. Kỷ Ninh cũng không dám lấy cứng đối cứng.
Bởi vì lúc trước khi thi triển ra Tiểu Thiên Kiếm Trận, đối phương cũng chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh được. Mà lực phản chấn lại chỉ làm cho đối phương lùi lại vài bước thì có thế thấy được uy lực của nắm tay này lớn tới mức nào.
May mắn là với Phong Đực Độn Pháp, Kỷ Ninh có thể vẫn chiếm Ưu thế về sự linh hoạt. Hơn nữa cơ thế vốn nhỏ hơn nhiều nên lại càng linh hoạt hơn. Mà gã khổng lồ Đồng Ngọc lại có hình thể quá lớn nên dĩ nhiên khả năng linh hoạt cũng giảm đi nhiễu.
Tiểu Thiên Kiếm Trận. Xung quanh Kỷ Ninh lập tức hiện lên hơn bảy trăm lưỡi phi kiếm. Có điều chỉ có hơn sáu trăm lưỡi phi kiếm sáng lên tầng sáng trắng. Bởi vì Kỷ Ninh cũng chỉ thi triển tầng thứ tám Tiếu Thiên Kiếm Trận mà thôi.
Một luồng kiếm quang ngưng tụ trước ngực.
- Đi!
Kỷ Ninh vừa thi triển Phong Dực Độn Pháp để né tránh vừa đánh ra sáu đường kiếm quang. Sáu luồng kiếm quang vừa bay đi thì đã biến mất vào trong cơn mưa lặng yên không một tiếng động tấn công Đồng Ngọc theo sáu phương hướng khác nhau.
Xẹt xẹt xẹt. . .
Vô số Tinh Thần Sa vờn quanh thân gã khổng lồ Đồng Ngọc. Nhưng sáu đường kiếm quang hóa thành nước mưa lại có thể xuyên qua đám Tinh Thần Sa.
Gã khổng lồ Đồng Ngọc hét lớn:
- Đánh lén ta à?
Trong nháy mắt quả đấm của hắn xòe ra như cái quạt hương bồ vù vù vù chụp thẳng tới vùng bên cạnh với tốc độ nhanh như ảo ảnh. Hai bàn tay to lớn trong nháy mắt quơ sạch toàn bộ khoảng không xung quanh.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Tiếng gầm rũ liên tiếp vang lên.
Sáu đường kiếm quang đều bị đỡ lại hết!
- Chưởng pháp nhanh thật.
Ở xa xa, Kỷ Ninh thấy thế thi hơi kinh ngạc. Sau khi hắn thi triển ra thần thông, tuy rằng hình thế lớn làm khả năng linh hoạt giảm đi nhưng hai tay của hẳn lại nhanh tới kinh người!
- Kỷ Ninh, nhận lấy cái chết đi!
Gã khổng lồ Động Ngọc để lại một cái bóng vàng ở phía sau, trong nháy mắt cả người hẳn lao thắng tới Kỷ Ninh.
Chạy!
Cánh chim màu đen sau Lưng Kỷ Ninh chấn động, đồng thời trước người hắn cũng ngưng tụ ra một luồng kiếm quang.
Uỳnh!
Kiếm quang vừa mới bay ra thì đã bị gã khổng lồ Đồng Ngọc dùng một quyền đánh tan.
- Chết đi.
Gã khổng lồ Đồng Ngọc như một ma thần, vẻ mặt dữ tợn, hai tay giống như thiên thạch liên tiếp rơi xuống Kỷ Ninh!
Lui! Lui! Lui!
Kỷ Ninh dùng hết sức lực để thi triển Phong Dực Độn Pháp. Bởi vì gã khổng lồ Động Ngọc có tốc độ nhanh hơn nên Kỷ Ninh chỉ có thế dựa vào sự linh hoạt để né tránh, vì thế nên khoảng cách cũng không thế kéo dãn ra được. Thật giống như việc nhảy múa trên vòng lửa vậy!
Nhưng đi xuống sông thì sao không ướt giày được!
Phù. Gã không lồ Động Ngọc xuất hiện ở phía bên trái, hai quả đấm chợt xuất hiện bay thẳng tới Kỷ Ninh.
Uỳnh! Đánh bay mưa!
Vù vù! Đám Thủy Hỏa Liên Hoa nở rộ cũng bị nghiền nát!
Kỷ Ninh cầm hai thanh kiếm trong tay. Thanh kiếm hóa thành hai dòng nước.
Kiếm quang dùng vẻ mềm dẻo âm nhu đỡ lấy nắm tay màu vàng đánh tới. Uỳnh! Một tiếng vang lên. Gã khổng lồ Đồng Ngọc cảm giác được nắm tay như đánh vào một chỗ gì đó trơn trượt. Mất lực vào vùng khoảng không như kiểu đánh hụt nhưng lại có cảm giác như bị thứ gì đó lôi kéo.
Uỳnh. Bản thân Kỷ Ninh bị đánh bay ngược ra phía sau hơn mười trượng. Hộ khẩu ở tay cũng xuất hiện vết thương nhưng nhanh chóng khôi phục lại.
Mạnh thật. Uy lực của một quyền này làm Kỷ Ninh cảm thấy kinh hãi.
Chính mình đã có nguyên lực hơn hẳn Tử Phủ viên mãn, lại có thêm Vũ Thủy Kiếm Vực nên uy lực Bắc Minh Kiếm cũng vượt qua pháp bảo nhân giai thông thường rồi. Nói riêng về cận chiến tuy có yếu hơn “kiếm quang Tiểu Thiên Kiếm Trận” chút ít nhưng vẫn là cấp độ Vạn Tượng chân nhân, vậy mà mới chỉ mặt đối mặt dùng hết sức phòng ngự mà còn bị đánh bay đi.
- Vẫn còn chưa chết!
Ở xa xa, gã khổng lồ Đồng Ngọc cũng kinh ngạc.
Sau khi Đồng Ngọc đánh bay Kỷ Ninh thì đám Tử Phủ tu sĩ ở bên ngoài trong đó có Nông Tử Đạo đều cực kỳ kích động. Nhưng sau khi nhìn thấy Kỷ Ninh bị đánh bay đi nhưng chả có chút tổn thương nào thì từng người đều thất vọng.
- Sao lại như vậy được?
- Đồng Ngọc sư huynh thi triển thần thông Pháp Thiên Tượng Địa thì uy lực một quyền lớn đến mức nào? Vậy mà hắn không bị đè chết sao?
Một đám Tử Phủ tu sĩ đều cảm thấy lạnh thấu tim.
- Đồng Ngọc sư huynh, chúng ta giúp ngươi.
Cả đám Tử Phủ tu sĩ đều bắt đầu thi triển ra các loại thủ đoạn.
Sau khi bị Đồng Ngọc đánh bay ra hơn mười trượng, trong mắt Kỷ Ninh hiện lên vẻ lạnh lẽo. Hơn bảy trăm lưỡi phi kiếm lơ lửng xung quanh đeu sáng lên hết. Đây là lần đầu tiên Kỷ Ninh thi triển ra tầng thứ chín Tiểu Thiên Kiếm Trận, từ lúc đánh nhau với Đồng Ngọc.
Lập tức trong ý nghĩ truyền tới một trận choáng váng!
- Đi!
Luồng kiếm quang như một thanh kiếm thực sự sáng loáng ở trước người Kỷ Ninh hóa thành một dải nước.