Đây là Pháp Thiên Tượng Địa sao? Kỷ Ninh thầm nghĩ. Hắn cũng đã sớm nghe nói về loại thần thông này. Đây cũng là một loại thần thông khá có tiếng tăm.
Thần thông vốn đã trân quý, hiếm thấy rồi.
Thông thường chỉ những kẻ đứng đầu bộ tộc lớn, tông môn lớn, giáo phái lớn thì mới có được. Có điều thần thông của bọn họ cũng đều là “Pháp Thiên Tượng Địa”! Thậm chí trong hàng ngũ Ứng Long Vệ, thì thần thông này cũng là loại có tiếng tăm lớn nhất, là loại thần thông lưu truyền rộng rái nhất. Đĩ nhiên nhờ thế thì việc học cũng bớt khó khăn hơn.
Nhưng không phải như vậy mà thần thông “Pháp Thiên Tượng Địa” này yếu! Nếu có thể tu luyện tới mức cao thâm thì cũng có thể xưng là một thần thông lớn thực sự! Tương truyền một vài vị Thần Ma cũng thích dùng loại thần thông “Pháp Thiên Tượng Địa” nhất. Nhoáng một cái là người lớn lên trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng.
Với thân thể khổng lồ của Thần Ma. Việc cầm một ngọn núi ngàn dặm cũng giống như một cây rơm. Dời sông lấp bể cũng chỉ như đi tắm rửa! Có thế thấy được uy lực môn thần thông này.
Đương nhiên những truyền thuyết này cũng xa xôi như truyền thuyết Hậu Nghệ Xạ Nhật vậy. Đã từ rất lâu rồi!
- Kỷ Ninh.
Bỗng nhiên một âm thanh ôn hòa vang lên.
Gã khổng lồ Đồng Ngọc đang chuẩn bị lao vào nghe thế cũng ngẩn ra. Kỷ Ninh cũng nhìn về hướng phát ra thanh âm. Chỉ thấy trong bảo tháp sáng đen kia có một gã nam tử tóc rồi mặc da thú giản dị. Nam tử đó đang mỉm cười nhìn Kỷ Ninh:
- Ngươi có thiên phú lớn lao, tư chất kinh người, càng đáng quý hơn, ngươi lại là một người bình thường thuộc bộ tộc bản xứ mà đạt được thành tựu như bây giờ thì đúng là một khối ngọc thô hiếm thấy. Ngươi còn đáng quý hơn rất nhiều mỏ quặng nguyên thạch kia.
Kỷ Ninh níu mày.
Đồng Ngọc ngẩn ra. Đám Từ Phủ tu sĩ khác cũng hơi sững sờ.
- Nếu ngươi nguyện ý, ta xin lập nhiều lời thề để bảo vệ ngươi nhập vào tông môn Tuyết Long Sơn ta.
Nông Tử Đạo mỉm cười.
- Với thiên tư của ngươi thì chắc chắn sẽ trở thành “đệ tử truyền thừa” quan trọng bậc nhất trong tông môn. Vừa vào cửa là đã có địa vị không thua kém gì Vạn Tượng chân nhân. Tuyết Long Sơn ta chắc chắn sẽ dốc lòng đào tạo ngươi cho ngươi trở thành cường giả đứng đầu. Sau này trở thành Nguyên Thần đạo nhân cũng không phải chuyện gì viễn vông cả!
Đồng Ngọc cũng ngẩn ra nhưng lập tức cũng trầm giọng nói:
- Kỷ Ninh. Nếu Tử Đạo sư đệ đã nguyên lập nhiều lời thề thì việc này ngươi có thể yên tâm. Nếu như ngươi gia nhập Tuyết Long Sơn thì những việc trước đây đều sẽ không truy cứu nữa. Nếu không gia nhập thì đứng trách ta lòng cay tay độc!
Kỷ Ninh kinh ngạc.
Mời mình gia nhập Tuyết Long Sơn sao?
- Ta đã giết nhiều đệ tử của các ngươi như thể rồi còn cho ta nhập môn sao?
Kỷ Ninh lạnh lùng noi.
- Đám đệ tử kia chết thì cũng đã chết rồi.
Nông Tử Đạo lắc đầu.
- Ngươi khác họ. Tử Phủ tu sĩ tầm thường như vậy thì Tuyết Long Sơn ta còn nhiều lắm! Nhưng với thiên tư và cảnh giới hiện giờ của ngươi…thật sự là ta chưa bao giờ thấy. Chỉ cần ta tiến cử một cái thì chắc chắn các vị Nguyên Thần đạo nhân ở Tuyết Long Sơn ta sẽ tranh cướp nhau thu ngươi làm đồ đệ.
Kỷ Ninh cũng đã được cha mẹ nói qua về việc này. Với thiên tư của mình thì việc bái nhập một vị bản lĩnh lớn cũng chỉ là chuyện dễ dàng. Ngay cả linh hồn của Thủy Phủ, sau khi thấy mình ngộ ra Vũ Thủy Kiếm Vực cũng thấy thái độ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mười sáu tuổi mà ngộ ra được Vũ Thủy Kiếm Vực.
Tư chất bậc này đúng là yêu nghiệt.
- Vướng mắc giữa Tuyết Long Sơn và Kỷ tộc của ngươi cũng chỉ là đám đệ tử Tuyết Long Sơn đã chết mà thôi. Trong đại trận này, các ngươi chưa chết một người nào. Như vậy thì các ngươi cũng không phải hận thù gì Tuyết Long Sơn ta.
Nông Tử Đạo lại nói.
- Đã không có hận thù gì với nhau. Ngươi lại xuất thân là dân bản xứ nên có lí lịch vô cùng trong sạch. Tư chất lại tới mức yêu nghiệt thì tông môn sao lại không thể đào tạo ngươi? Sau mấy trăm năm nữa, biết đâu ngươi lại có thể trở thành tông chủ của Tuyết Long Sơn ta.
Gã khổng lồ Đồng Ngọc cũng mở miệng nói:
- Nếu ngươi gia nhập Tuyết Long Sơn ta thì những việc này đều sẽ coi là việc nhỏ. Nhưng nếu ngươi không vào Tuyết Long Sơn Kỷ tộc ngươi lại giết nhiều đệ tử như vậy. Vì thể diện của mình, chắc chắn Tuyết Long Sơn ta sẽ giết sạch Kỷ tộc. Nghe mà nghĩ kỹ đi.
- Cân nhắc cẩn thận xem.
Nông Tử Đạo cũng nói.
Hai con đường.
Một cái gia nhập trở thành người một nhà. Những kẻ vừa chết kia cũng chỉ tính là việc một kẻ mạnh giết kẻ yếu trong tông môn mà thôi, cũng tính là một việc nhỏ.
Một cái không gia nhập. Việc giết chết nhiều đệ tử như vậy chính là khiêu khích Tuyết Long Sơn.
- Ha ha ha…
Kỷ Ninh nở nụ cười. Tại sao mình không thể gia nhập Tuyết Long Sơn? Lúc trước Nông Tử Đạo còn nói không có thù hận gì với nhau, xuất thân trong sạch, thiên tư yêu nghiệt, sẽ cố gắng hỗ trợ đào tạo.
Nhưng trung thành mới chính là thứ tông môn cần nhất ở đệ tử.
Nếu họ định thu mình làm đệ tử thì chắc chắn Tuyết Long Sơn sẽ tra xét rõ ràng lí lịch của bản thân. Đến lúc đó việc Kỷ Nhất Xuyên, Uất Trì Tuyết năm xưa cũng có thể bị tra ra! Tuyết Long Sơn có thù giết mẹ, giết bác lớn như vậy đã tính là thù lớn rồi. Nên cho dù mình có tư chất cao tới đâu thì Tuyết Long Sơn cũng không dám bồi dưỡng. Ngược lại còn muốn nhanh chóng diệt trừ đề phòng hậu họa!
- Bớt nói nhảm đi.
Kỷ Ninh quát.
- Đừng hòng làm ta dao động.
- Kỷ Ninh, ngươi. . .
Nông Tử Đạo trong tháp cao lắc đầu.
- Từng bước từng bước đi vào con đường sai lầm. Hiện tại ngươi gia nhập Tuyết Long Sơn vẫn còn kịp.
- Giết!
Kỷ Ninh không nói lời thừa nữa.
Chỉ riêng cửa ải “trung thành” cũng đã loại ngay ra rồi! Tốt nhất là dựa theo kế hoạch từ trước. Nhanh chóng giải quyết hết đám người này, câu giờ đợi sứ giả Vương triều Đại Hạ tới! Một khi sứ giả tới thì Kỷ tộc sẽ được vương triều Đại Hạ che chở Dù Tuyết Long Sơn có thêm một trăm lá gan cũng không dám sờ tới, chỉ có thể nhịn mà thôi.
Chỉ cần cho mình thời gian, Tuyết Long Sơn ư? Chính mình có thế tự tay lật tung cả nó!
- Vậy thì chết đi!
Gã khổng lồ Đồng Ngọc nhe nanh cười, dậm chân mạnh một cái.
Âm ầm.
Cả vùng đất rung động, vô số đá vụn tro bụi bay. Trong vùng tro bụi mù mịt vẫn có thể thấy được vô số hạt nhỏ tản ra ánh sáng màu vàng. Những hạt cát màu vàng này điên cuồng cuốn lấy nhau, xoay tròn quanh Đồng Ngọc như một cơn lốc xoáy. Một phần các hạt cát màu vàng khác lại điên cuồng lao về hướng Kỷ Ninh.