Kỷ Ninh lạnh lùng hỏi:
- Đường đường là Đạo Tổ tìm ta có chuyện gì?
Dù lòng Kỷ Ninh tràn đầy thù hận, nếu là phàm nhân thì đã phát cuồng, nhưng hắn hiểu mình cách biệt người thống lĩnh tối cao của trận danh Vô Gian môn quá xa xăm.
- Đừng hận ta như vậy.
Thần Vương cao cao tại thượng lạnh nhạt nói:
- Chúng ta dù gì là đối địch, việc ta làm chỉ vì muốn khiến Vô Gian môn thắng. Ta tìm ngươi vì hy vọng ngươi tham gia vào Vô Gian môn.
Kỷ Ninh chỉ thốt hai chữ, hai lười nói nhiều:
- Đừng hòng.
Thần Vương hỏi:
- Ngươi cho rằng Dư Vi chết rồi?
Kỷ Ninh cứng người:
- Như thế nào?
Kỷ Ninh nhìn thẳng Thần Vương:
- Ta chính mắt thấy sư tỷ hồn phi phách tán, chuyện này có giả sao?
Giọng Thần Vương chứa ý cười:
- Đúng, nàng hồn phi phách tán, nhưng không chết. Sau khi nàng hồn phi phách tán thì chân linh sẽ vào dòng sông vận mệnh, đúng không?
Kỷ Ninh không hé răng.
Đúng thế, dù hồn phi phách tán miễn tìm về chân linh của Dư Vi trong dòng sông vận mệnh thì hoàn toàn có thể để sư tỷ sống lại! Nhưng muốn tìm về chân linh trong dòng sông vận mệnh, theo Kỷ Ninh biết trong tam giới chỉ có Nữ Oa nương nương làm được. Nhưng Nữ Oa nương nương đã vào hỗn độn vô tận từ lâu.
Thần Vương nói:
- Dư Vi là một trong nhiều kẻ ẩn thân mà Vô Gian môn ta cài vào trận doanh của Nữ Oa. Trong những kẻ ẩn thân có một số là tín đồ tuyệt đối của ta, bọn họ vô cùng tôn kính ta, nghe theo hiệu lệnh của ta, cam lòng chịu chết vì ta. Trong hồn phách những tín đồ tuyệt đối sớm để lại ấn ký cấm chế của ta.
Con ngươi Kỷ Ninh co rút.
Thần Vương nói:
- Dư Vi tự sát hồn phi phách tán, nhưng ta để lại cấm chế trong hồn phách của nàng nên biết ngay. Vì vậy khi Dư Vi hồn phi phách tán thì ta đưa chân linh của nàng mang đi, chân linh không vào dòng sông vận mệnh.
Tim Kỷ Ninh rung lên.
Thần Vương nói:
- Sau khi mang đi chân linh ta đưa nàng vào luân hồi loại nhỏ mà ta tạo ra.
Kỷ Ninh biết bình thường Đạo Tổ có thể tạo ra luân hồi loại nhỏ, ví dụ như Xích Minh Đạo Tổ.
Nếu chân linh vào đường luân hồi thì sẽ tự nhiên đầu thai.
Nhiều Thiên Tiên, Chân Tiên toàn là chân linh đi đầu thai.
Thần Vương chỉ từ xa:
- Sau khi nàng đầu thai ta liền thức tỉnh ký ức của nàng, bắt lại hồn phách mới sinh, ngươi hãy nhìn kỹ.
Vèo một tiếng, bên phải Kỷ Ninh khoảng hơn mười trượng hiện ra một thiếu nữ áo đen, khuôn mặt đó, khí chất đó, ánh mắt đó . . .
Kỷ Ninh rất khó tin nhưng phải tin:
- Sư tỷ?
Con người có thể ngụy trang nhưng không thể giả tạo thứ trong mắt.
Giọng Thần Vương vang bên tai Kỷ Ninh:
- Kỷ Ninh, bây giờ nàng không nhìn thấy ngươi, cứ đứng một bên nhìn đi.
Dư Vi giật mình, vội quỳ xuống:
- Bái kiến Thần Vương!
- Dư Vi, ngươi cho rằng ngươi tự sát là sẽ thân chết hồn diệt sao?
Giọng Thần Vương chất chứa tức giận:
- Ta nói rồi, khi ngươi định phá hỏng thuốc Thần Nông phải lay động cấm chế của ta trong hồn phách ngươi, vậy mà sẽ mang về hồn phách của ngươi. Tại sao ngươi trực tiếp tự sát? Nếu ta chậm một bước thì chân linh của ngươi sẽ vào dòng sông vận mệnh, không thể tìm về được nữa.
Dư Vi quỳ xuống nói:
- Thần Vương, xin hãy ban cái chết cho ta.
Giọng Thần Vương lạnh lùng nói:
- Ban chết? Sao, ngươi sợ sống mang đến rắc rối cho Kỷ Ninh?
Dư Vi quỳ không nhúc nhích.
Thần Vương tức giận quát:
- Ngươi thật chung tình với Kỷ Ninh, lúc trước ta kêu ngươi mang hắn đi thế giới thứ năm nhưng ngươi không chịu, giờ thà chết cũng không muốn trở thành quân chờ của Vô Gian môn ta ảnh hưởng Kỷ Ninh. Ngươi làm ta cực kỳ thật vọng!
Dư Vi quỳ rạp, nước mắt rơi.
Dư Vi vô cùng trung thành với Thần Vương, khiến gã thất vọng khiến nàng rất khó chịu. Nhưng Dư Vi thật sự không muốn liên lụy Kỷ Ninh và nữ nhi của mình.
Thần Vương thổi một hơi:
- Phù.
Gió rít gào cuốn lấy Dư Vi, nàng tan biến.
Kỷ Ninh giật mình kêu lên:
- Sư tỷ!
Đó đúng là sư tỷ, tuyệt đối không sai, ánh mắt đó không sai đi đâu được.
Thần Vương nhìn Kỷ Ninh:
- Đừng gấp, trong thế giới mộng của ta chỉ có một tia ý thức vào được, hồn phách của đạo lữ ngươi còn nguyên vẹn. Bây giờ chân linh đầu thai, hồn phách mới hình thành còn nhỏ yếu, không thể tự sát được. Vận mệnh của nàng bây giờ hoàn toàn nằm trong tay ngươi.
Kỷ Ninh biến sắc mặt nói:
- Trong tay của ta?
- Đúng!
Con mắt sương khói của Thần Vương bắn ra tia chớp:
- Nằm trong tay ngươi, chỉ cần ngươi đầu vào Vô Gian môn ta thì ngươi có thể cùng đạo lữ yêu ngươi lại sống hạnh phúc bên nhau. Có Vô Gian môn ta che chở, dù Bồ Đề Đạo Tổ sư phụ của ngươi cũng không thể giết ngươi. Hơn nữa sư phụ của ngươi không dám trái ước định, dùng thân phận Đạo Tổ ra tay với ngươi. Cho nên . . . Đầu vào Vô Gian môn ta thì ngươi, Dư Vi đạo lữ của ngươi, hài tử của ngươi có thể hạnh phúc sống cùng nhau, còn nhận được Vô Gian môn che chở. Nếu không đầu vào thì hồn phách Dư Vi sẽ bị hành hạ vô tận trong địa ngục, bị hành hạ đau đớn như địa ngục. Ngươi và hài tử của ngươi là kẻ thù của Vô Gian môn, sẽ bị Vô Gian môn vĩnh viễn truy sát.
Thần Vương nhìn Kỷ Ninh:
- Tin tưởng ngươi biết nên chọn con đường nào.
Thần Vương chỉ giữa không trung bên cạnh:
- Ngươi hãy xem đây.
Vèo!
Giữa không trung hiện ra bức hình.
Đó là thế giới rộng lớn, có núi lửa, núi đao, chảo dầu, rừng kiếm, móc lột da. Nhiều quỷ hồn phải chịu đựng vô số hình phạt. Bỗng một thiếu nữ áo đen bị đưa đến đó, nàng thấy địa ngục vô tận, vô số quỷ hồn kêu gào thì biến sắc mặt.
Dư Vi tính cách bình tĩnh, nàng đoán được mình đã bị Thần Vương đưa đến vô tận địa ngục.
- Đây là vô tận địa ngục do ta sáng tạo ra, đau khổ còn hơn mười tám tầng địa ngục trong âm tào địa phủ.
Thần Vương nhìn Kỷ Ninh:
- Nếu ngươi đối địch với Vô Gian môn ta thì Dư Vi đã vô dụng, nàng chuẩn bị tinh thần chịu giày vò đau khổ trong vô tận địa ngục đi.
Kỷ Ninh không kiềm được quát:
- Nàng đã trung thành với ngươi như vậy!
- Trung thành?
Thần Vương lắc đầu nói:
- Không, nếu nàng trung thành với ta thì ngươi đã chết từ lâu.
Kỷ Ninh ngây người, hắn cảm giác dược Vô Gian môn quyết tâm giết hắn, như ba vị Yêu Thần Thôn Long sơn luôn nhằm vào hắn. Vô Gian môn từngp hái cả đội ám sát hắn, may mắn Nguyên Lão Nhân ra tay. Nếu Dư Vi sư tỷ muốn, Kỷ Ninh tuyệt đối tin tưởng nàng, e rằng hắn chết lâu rồi.