- Hiện tại Kỷ Ninh trốn ở chính giữa đại trận này, muốn đối phó với Kỷ Ninh nhất định phải tiến vào bên trong trận pháp. Đã vào được, cần gì phải vội vàng đi ra ngoài? Lần này Kỷ Ninh đến tận hang ổ Thiếu Viêm tộc ta giết chóc… Như vậy chúng ta nhất định phải bắt được Kỷ Ninh. Nếu không phải Kỷ Ninh thua, thì Thiếu Viêm tộc ta cúi đầu nhận thua. Tình hình hiện tại đã không còn đường lùi rồi, nhất định phải giải quyết dứt điểm.
- Không thể nhận thua?
Cảnh Ngư Thiên Tiên trầm giọng nói.
- Thiếu Viêm tộc ta không thể hướng Kỷ Ninh nhận thua được.
- Cho nên ta chuẩn bị thông báo cho lão tổ, để lão tổ đến quyết định.
Si Tâm Thiên Tiên truyền âm.
- Thông báo chủ nhân?
Hỏa Ngư Thiên Tiên khẽ giật mình. Lập tức nhẹ nhàng gật đầu,
- Đến giờ, cũng chỉ có thể mời chủ nhân quyết định thôi!
- Được.
- Thông báo lão tổ thôi.
- Ta đồng ý.
Kim Chung Thiên Tiên, Cảnh Ngư Thiên Tiên, Khô Mộc Thiên Tiên đều gật đầu.
- Ta đã cho linh thú của ta đi gặp Huyền Cơ, Huyền Cơ sẽ trực tiếp đi gặp lão tổ.
Si Tâm Thiên Tiên nói. Tuy khoảng cách rất xa nhưng sự liên hệ giữa linh thú và Thiên Tiên cũng là phi thường xa, đủ để có thể thông báo rõ ràng.
*****
Kỷ Ninh điên cuồng vây công, nhưng vẫn như cũ không thể phá vỡ được phòng ngự của năm đại Thiên Tiên. Bên kia, Thất Luân Phong Lôi cũng ở một bên điên cuồng oanh tạc, Bạch thúc thậm chí liên tục thuyên chuyển uy lực trận pháp, hình thành từng đạo từ quang xuyên thấu, cũng không cách nào phá vỡ thế phòng ngự kia.
- Giống như một cái xác rùa đen?
Kỷ Ninh oán hận tạm thời buông tha.
Vèo.
Kỷ Ninh trở về chỗ Bạch thúc, Tiểu Thanh, Mộc Tử Sóc.
- Chủ nhân, Năm tên Thiên Tiên này phòng ngự thật lợi hại, căn bản là không phá được, chúng ta làm gì bây giờ?
Tiểu Thanh lo lắng nói.
- Có thể làm sao? Đợi thôi?
Kỷ Ninh lắc đầu cảm thán.
- Thiên tiên dù sao vẫn là Thiên Tiên. Lúc trước ta bị tứ đại Thiên Tiên vây công liền rơi vào hoàn cảnh xấu. Lần này thực lực ta tăng mạnh, ở vào thế thượng phong. Nhưng năm gã Thiên tiên liên thủ… ta lại rất khó để đánh bại bọn chúng. Muốn giết một tên cũng không phải là việc dễ dàng.
Rồi Kỷ Ninh lại cười:
- Có điều ta cũng không cho rằng thực lực mình có thể quét ngang Thiên tiên.
- Sư huynh ngươi?
Mộc Tử Sóc cũng nghi hoặc.
- Sư đệ.
Kỷ Ninh cười cười.
- Hiện tại, ta cùng Thiếu Viêm tộc cục diện hoàn toàn bất đồng. Ta bây giờ là giết đến tận hang ổ Thiếu Viêm tộc. Thậm chí bày ra cả một cái đại trận bên trong, tại đây tiêu dao vô cùng. Đại Hạ thế giới tình báo lợi hại... rất nhanh sẽ biết đến việc này thôi.
- Ta tại hang ổ Thiếu Viêm tộc tiêu dao một ngày thì Thiếu Viêm tộc mất mặt một ngày.
- Nếu như ta tại Thiếu Viêm tộc tiêu dao nửa năm, Thiếu Viêm tộc lại không cách gì đối phó, cuối cùng trơ mắt nhìn ta ly khai. Chỉ sợ sau này Thiếu Viêm tộc sẽ trở thành một cái trò cười cho thiên hạ?
Kỷ Ninh nói.
- Cho nên, Thiếu Viêm tộc tuyệt đối sẽ không để chuyện này phát sinh, họ sẽ nghĩ cách đối phó với chúng ta.
- Bọn hắn nếu như một mực trốn trong cái xác rùa đen đó, ta đương nhiên không có biện pháp.
- Nhưng nếu bọn hắn muốn giết ta, nhất định phải mạo hiểm tiến tới thôi.
- Mạo hiểm tới giết ta… Chỉ cần ta có một cơ hội thôi, bọn chúng sẽ trả giá bằng một tên Thiên Tiên.
Kỷ Ninh cười nói.
- Giết một tên rồi tất nhiên sẽ có thể giết tên thứ hai.
- Lần này ta cùng Thiếu Viêm tộc là đọ hao tổn.
Chiến đấu ở cấp độ Thiên Tiên này, rất nhiều trường hợp phải kéo dài nhiều năm.
Kỷ Ninh đã có thời gian dài chuẩn bị, tiếp tục thêm nửa năm, quấy cho Thiếu Viêm tộc bàng hoàng, chỉ cần Thiếu Viêm tộc có một bước đi sai lầm thôi, hoặc là có tên Thiên Tiên nào nóng đầu, liền trở thành cơ hội của Kỷ Ninh.
…
- Bạch thúc, người thỉnh thoảng thuyên chuyển trận pháp, tập kích bọn hắn. Làm bọn hắn một mực khẩn trương duy trì trận pháp.
Kỷ Ninh bỗng nhiên nói.
- Kỷ Ninh! ngươi định làm gì?
Bạch thúc khẽ giật mình.
- Ngươi muốn nghỉ ngơi à?
- Không phải!
Kỷ Ninh lắc đầu cười.
- Là ta nghĩ tới một cây gậy.
- Gậy?
Mọi người cùng nghi hoặc.
- Ta rời khỏi đây một lát, chút nữa nữa sẽ trở lại.
Kỷ Ninh cười nói.
- Bạch thúc, ngươi cần phải cẩn thận một chút.
- Yên tâm.
Bạch thúc gật đầu.
- Chủ nhân, ngươi muốn đi xem cái gậy gì?
Tiểu Thanh gặng hỏi.
- Một cây côn đồng.
Kỷ Ninh nói xong liền nhanh chóng ly khai, rất nhanh liền rời khỏi phạm vi đại trận, trực tiếp xuyên thẳng qua hư không, nháy mắt đã ở sâu trong lòng đất.
Bởi vì Kỷ Ninh sợ rằng thời gian tranh đấu với Thiếu Viêm tộc sẽ rất dài, trong lúc nhất thời không làm gì được năm gã Thiên Tiên. Như vậy không bằng trước hết đi kiểm tra cây côn đồng thần bí kia. Cây côn đồng cực lớn… Kỷ Ninh vừa mới phát hiện. Bởi vì nguyên nhân năm gã Thiên tiên nên không thể tra xét rõ ràng.
Hiện tại năm gã Thiên tiên đã bị vây công, cũng không có ai tới quấy rầy hắn.
- Xuy, xuy, xuy...
Thần lực của Kỷ Ninh khởi động chung quanh, đem bùn đất, nham thạch đều đè ép ra xa. Nhìn trước mắt cây trụ đồng màu đỏ, cây trụ đồng này không biết tồn tại trong lòng đất bao nhiêu năm, lại không có chút nào rỉ sét. Trên bề mặt còn có phù văn, tràn ngập một cỗ chấn động phát ra.
- Không giống như là pháp bảo.
Kỷ Ninh dò xét, âm thầm đưa ra phán đoán.
- Thần thức dò xét.
Kỷ Ninh lúc này thả ra thần thức, tra xét rõ ràng hình dáng cây đồng trụ.
Trước đó, Thần thức lần đầu dò xét bởi vì ở trên không. Cho nên chỉ thấy được một bộ phận của cây côn đồng, nhưng lúc này hắn đã ở bên cạnh nó.
- Đây là...
Kỷ Ninh hít sâu một hơi.
- Trời ơi...!
Cây đồng trụ màu đỏ này có chín chín trượng chiều rộng, nó không ngừng hướng phía dưới lòng đất kéo dài xuống. Kéo dài đến phía dưới cùng cho đến khi vượt qua một lớp nham bích đỏ rực lửa. Lớp nham bích này tràn ngập dưới lòng đất, có thể đã vượt qua vạn dặm. Thần thức của Kỷ Ninh cũng có hạn. Chỉ dò xét được một bộ phận lớp nham bích này, còn lại đến cùng là nó như thế nào… Kỷ Ninh căn bản không thể dò xét được.
Mà cây đồng trụ cực lớn kia chính là cắm sâu vào lớp nham bích đỏ rực này.
Phần cây đồng trụ lộ ra khỏi nham bích thì có thể vượt qua ba ngàn dặm dài. Về phần cắm trong nham bích dài bao nhiêu thì lại không thể biết được. Bởi vì thần thức Kỷ Ninh không thể thẩm thấu được vào lớp nham bích một chút nào.
- Nham bích này...
Kỷ Ninh lúc này lại lần nữa xuyên thẳng qua hư không, trực tiếp vượt qua ba ngàn dặm, rất nhanh đi tới bên trên lớp nham bích đỏ rực.