- Thiên Thần Thiên Tiên, có lẽ uy hiếp đối với ta còn không lớn.
Kỷ Ninh suy tư một phen:
- Như vậy đi, đối tượng đầu tiên mà ta tiếp xúc, chọn Thiên Tiên đi a. Thiên Tiên là yếu nhất... Từ đó mới có thể dò xét ra được càng nhiều... Bí mật hơn a.
Hai gã lính canh ngục kia chỉ là Khôi Lỗi, căn bản không hiểu phương pháp tu luyện.
Thế nhưng tù phạm bị giam giữ ở nơi này thì lại hiểu a.
...
Sưu.
Kỷ Ninh ngồi ở trên hư không dò xét, Hư Không chu hóa thành lưu quang, nhanh chóng phi hành ở trong Thế giới lao ngục lờ mờ. Kỷ Ninh cố gắng tránh qua phạm vi chung quanh của một ít tù phạm. Bởi vì mỗi một tù nhân, ở ngàn dặm chung quanh đều có trận pháp cấm chế phức tạp, những trận pháp cấm chế này áp chế tù phạm. Khiến cho thủ đoạn của những tù phạm này không có cách nào vượt qua ra được khỏi cấm chế.
Thế giới lao ngục, không có cách nào xé rách hư không, cũng không có cách nào chuyển dời không gian, chỉ có thể chậm rãi phi hành mà htooi.
Như hai vị lính canh ngục kia vậy, mỗi một lần kiểm tra toàn bộ Thế giới lao ngục, mỗi một tù nhân cũng cần hơn mười hai vạn năm. Từ đó đã có thể thể thấy được Thế giới lao ngục này rộng lớn thế nào. Đương nhiên cũng có thể nhìn ra được tốc độ của hai đầu Khôi Lỗi kia quá chậm. Thân thể Khôi Lỗi, thu nạp lực lượng ở bên ngoài có thể còn sống lâu như vậy, như vậy tốc độ phi hành chậm thì cũng là chuyện hợp thói thường a. Nếu như hai người đối phương có Hư Không chu như Kỷ Ninh, như vậy tốc độ còn có thể nhanh hơn nữa.
Lúc này hắn cũng đã bay được nửa ngày.
- Đã đến.
Kỷ Ninh thu hồi Hư Không chu, hạ xuống bên dưới, rơi vào bên trong một hạp cốc.
- Phía trước có một gã Thiên Tiên.
Hành tẩu ở trong hạp cốc, Kỷ Ninh bước một bước xuyên qua mấy trăm dặm, rất nhanh đã đi tới khu vực trận pháp cấm chế.
Trận pháp cấm chế mờ mịt, phảng phất như là một cái mũ chụp cực lớn, tù phạm căn bản không đi ra được khỏi trận pháp cấm chế. Bất quá trận pháp cấm chế này chỉ nhằm vào tù phạm mà thôi. Người như Kỷ Ninh và hai gã lính canh ngục đều có thể tùy ý ra vào.
Sưu sưu.
Kỷ Ninh vừa cất bước đã đi vào trong đó, trận pháp cấm chế không có ý định đả thương Kỷ Ninh một chút nào.
Tâm lực của Kỷ Ninh lại lần nữa phóng thích ra bên ngoài, bao phủ lấy khu vực này.
...
Một gã thanh niên y phục rách rưới đang khoanh chân ngồi đó, trên chân của hắn có một cái xích sắt màu đen. Xích sắt màu đen này kéo dài ra xa xa, tận cùng của xích sắt là một chỗ ở trong hư không. Giống như thứ này là ở trong hư không kéo dài ra vậy. Xích sắt màu đen này đáng sợ vô cùng, một khi đeo lên trên người, dù làm như thế nào cũng không thể giải trừ được.
Cho dù là Tổ Thần cũng không được.
Xích sắt màu đen này nhìn như là cột vào trên cái đùi, thế nhưng thực tế đang trói chặt bên trên hồn phách và chân linh.
Bỗng nhiên, từ phía xa xa mơ hồ có tiếng bước chân vang lên.
- Ồ?
Người thanh niên y phục rách rưới kia mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.
Đã quá lâu rồi.
Hắn đã ở trong nơi này quá lâu, lâu tới mức y phục pháp bảo ở trên người hắn cũng đã bắt đầu tổn hại, kỳ thật chỉ cần hắn nguyện ý tiêu hao một chút pháp lực thì vẫn có thể một mực duy trì được y phục pháp bảo. Thế nhưng ở bên trong Thế giới lao ngục này, hắn căn bản không thể thu nạp được một chút lực lượng nào. Chỉ có thể dựa vào lực lượng vốn có chèo chống mà thôi.
Hắn phạm vào tội lớn, môn phái của hắn cũng không cứu được hắn. Sư phụ hắn đem một lượng lớn Linh Đan đưa cho hắn, làm cho hắn có thể sống lâu trong Thế giới lao ngục hơn:
- Lương khâu, sư phụ không cứu được con. Cho nên những Linh Đan này nhất định con phải nhận lấy. Ở trong Thế giới lao ngục, con dựa vào pháp lực thì mới có thể không ngừng sống sót, một khi pháp lực tiêu hao hầu như không còn. Linh Đan tiêu hao hầu như không còn. Khi đó con sẽ chết! Chỉ có sống đủ lâu thì con mới có hi vọng đi ra bên ngoài. Nhất định sư phụ sẽ giúp con, nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu con đi ra ngoài. Cho nên con nhất định phải chống đỡ, đừng tự sát, cố gắng chống đỡ.
- Rốt cục cũng đã có người đến.
- Quá lâu.
Trong mắt tên thanh niên này hiện lên kỳ vọng:
- Chẳng lẽ người tới đây là muốn thả ta ra ngoài hay sao?
Chính là bởi vì có ý niệm muốn sống này trong đầu cho nên hắn mới có thể nhịn được hơn ba Hỗn Độn kỷ nguyên, vẫn cố gắng chịu đựng như trước. Hắn tiết kiệm mỗi một phần pháp lực, cũng may có Linh Đan mà sư phụ hắn cho hắn. Số lượng khá nhiều, chỉ là có thể kiên trì đến bây giờ cũng đã tiêu hao hơn phân nửa rồi. Hắn phỏng đoán, nếu như cố gắng nhịn thêm Hỗn Độn kỷ nguyên nữa thì hắn cũng sẽ không chịu được nữa.
- Ồ?
Thanh niên này nhìn qua thiếu niên mặc áo bào trắng đang đi tới:
- Khí tức của hắn, Chân Tiên? Không đúng... Sao lại yếu như vậy chứ?
...
Kỷ Ninh nhìn thanh niên gần giống như bộ xương ở trước mắt này, dung mạo của thanh niên này cũng coi như là dung mạo của Nhân tộc. Thế nhưng thân thể hắn ta quá gầy. Bất quá trong phạm vi tâm lực của hắn dò xét, những người bị giam giữ kia dường như cũng rất là gầy. Giống như là phàm nhân bị đói bụng sắp chết vậy. Không, cho dù là phàm nhân chết đói cũng sẽ không ốm không hợp thói thường như vậy a.
Như tên Tổ Thần có bộ dáng như chó hoang kia, đói tới mức ngay cả da dẻ cũng rách nát, lộ ra xương cốt màu đen.
- Ngươi là Khán Thủ giả mới được bổ nhiệm hay sao?
Thanh niên kia nhìn hắn rồi nói:
- Ta chỉ là một Thiên Tiên, không ngờ lại vẫn có Khán Thủ giả đến thăm ta. Ngươi tới là muốn thả ta đi ra ngoài hay sao?
- Thả ngươi?
Kỷ Ninh khẽ giật mình.
- Sao ngươi lại không mang lệnh phù, không có lệnh phù thì căn bản sẽ không giải được Thiên Tỏa a.
Thanh niên này lắc đầu nói.
Kỷ Ninh lắc đầu:
- Ta cũng không thả được ngươi a.
Tỏa liên này cho dù là Tổ Thần đến cũng không phá được. Cho nên hắn sao có thể mở được chứ.
Thanh niên này rốt cục cũng đã chấn kinh.
Hắn giật mình nhìn Kỷ Ninh một cái, nói:
- Ngươi, ngươi... Ngươi không phải là người của Cửu Phương hỗn độn quốc! Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại có thể tiến vào Thế giới lao ngục, Cửu Phương quốc đã làm sao rồi?
- Ta là Khán Thủ giả mà quốc chủ phái tới a.
Kỷ Ninh nhìn thanh niên kia rồi nói.
- Đừng phủ nhận.
Thanh niên này khẽ lắc đầu.