- Vâng thưa công tử.
Thu Diệp vâng lời đáp. Khi trước, lúc Kỷ Ninh viết chữ xong bảo nàng đi thiêu hủy, Thu Diệp còn có chút không muốn. Lúc ấy nàng còn hỏi:
- Công tử, chỗ này bao nhiêu là chữ tốt đấy. Ta có thể cảm giác được kiếm ý mênh mang trong đó. Nếu đưa những chữ này cho đám trẻ ở bộ tộc quan sát thì cũng là chuyện tốt đó.
Nhưng khi đó, Kỷ Ninh quay lại nói:
- Mỗi ngày ta đều viết chữ. Nếu tích lũy trong nhiều năm nữa thì sẽ là bao nhiêu đây? Hơn nữa, đây đều là ta viết bừa, không đáng giữ lại. Hàng năm ta đều giữ lại một bức đưa cho bộ tộc. Còn những cái khác đều đốt hết.
Kỷ Ninh nói một lần là Thu Diệp cũng không hỏi thêm nữa.
- Công tử, công tử.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới âm thanh.
Kỷ Ninh ngẩng đầu. Thu Diệp đi ra ngoài hỏi:
- Chuyện gì thế.
Cô hầu gái đến thông báo nói:
- Nhóm tộc trưởng vừa mới tới, bọn họ đang ở ngoài sảnh tiếp khách chờ.
- Lưu Chân thúc?
Kỷ Ninh mỉm cười ra lệnh:
- Ta sẽ tới ngay.
- Giúp ta thu dọn nhé.
Kỷ Ninh nhìn về phía Thu Diệp. Thu Diệp gật gật đầu. Bình thường thu dọn vật dụng thường của Kỷ Ninh. đều là Thu Diệp tự mình thu dọn. Cấm hầu gái khác được động vào. Với chữ viết ẩn chứa kiếm ý của Kỷ Ninh. nếu một ít Hậu Thiên động vào thì e là kiếm ý trong chữ có thể giết chết ngay tại chỗ.
Tiên Thiên sinh linh bình thường cũng còn phải sợ tới mức tê liệt tại chỗ. Thu Diệp cũng phải học được chút ít của Kỷ Ninh, kiếm thuật lại cực cao, vậy mà bình thường còn cảm thấy tim đập thình thịch.
Sảnh tiếp khách.
Kỷ Ninh mặc da thú mỉm cười đi tới, vừa nhìn thấy trong phòng có tận bốn người là Kỷ Lưu Chân, Kỷ Cửu Hỏa, Ảnh bà bà, lão bộc A Tỉnh thì không khỏi kinh ngạc cười nói:
- Ta còn tưởng rằng mình Lưu Chân thúc tới. Không ngờ là cả lão tộc trưởng và mọi người cùng tới. Bốn người tới thế này thì chắc là có chuyện gì lớn rồi.
- Đúng là có chuyện lớn.
Kỷ Lưu Chân gật đầu.
- Nói xem có chuyện gì.
Kỷ Ninh ngồi xuống.
Kỷ Cửu Hỏa và Kỷ Lưu Chân nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Kỷ Lưu Chân nói:
- Kỷ Ninh, ngươi cũng biết Kỷ tộc ta từ khi có ngươi trợ giúp, thực lực đã bắt đầu gia tăng mạnh, nên cũng bắt đầu khuếch trương.
Kỷ Ninh gật đầu.
Bất kỳ bộ tộc nào sau khi có thực lực mạnh mẽ đều sẽ khuếch trương! Mình cũng đã tới 'chi nhánh Ứng Long Vệ' cố gắng lấy công đức đổi pháp môn truyền thụ cho bộ tộc. Cần phải biết rằng một bộ tộc tới mạnh một chút là đã có pháp môn luyện khí kha khá. Cho nên với những pháp môn tầm đấy, chi nhánh Ứng Long Vệ cũng cho phép truyền thụ cho bộ tộc, nhưng công đức để đổi cũng phải cao hơn.
Kỷ Ninh làm vài nhiệm vụ cũng vì lý do này. Ngoài trừ pháp môn, Kỷ Ninh còn chuẩn bị cả nguyên dịch, linh đan các thứ. Hơn nữa thỉnh thoảng còn tự mình chỉ điểm. Hiện giờ Kỷ tộc đã có hơn mười vị Tử Phủ tu sĩ. Có ba vị đã rời Yên Sơn đi gia nhập môn phái.
- Những bộ tộc như Khấu tộc, Biên Hà tộc có nhiều năm giao tình với Kỷ tộc ta.
Kỷ Lưu Chân cảm khái:
- Nhưng do liên quan tới sự lớn mạnh của bộ tộc nên Kỷ tộc không thể mềm lòng, vẫn phải ép bọn họ chủ động rời khỏi Yên Sơn.
Kỷ Ninh gật đầu.
Hắn biết việc này, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Như Đông Duyên tộc, riêng phần trung tâm đã chiếm một dãy núi hơn mười vạn dặm, rộng hơn trăm cái Yên Sơn! Như Tuyết Long Sơn cũng vậy, chúng chiếm lĩnh một lãnh địa lớn là để đặt nền móng cho môn phái. Đương nhiên, nếu đi theo con đường của Hắc Bạch học cung thì cũng không cần phải có lãnh địa lớn tới vậy. Đó là cả một môn phái lớn, Hắc Bạch học cung có thể tuyển được đệ tử thiên tài ở bên ngoài.
Nhưng đối với bộ tộc, bọn họ lại chỉ tin tưởng đệ tử của bộ tộc mình, mà muốn bộ tộc sinh sôi nảy nở thì lãnh địa cũng phải càng ngày càng lớn ra:
- Hiện giờ cả Yên Sơn chỉ còn chi nhánh Tuyết Long Sơn là chưa di dời.
Kỷ Lưu Chân nói:
- Thế lực khác đều đã di dời hết. Mà chi nhánh Yên Sơn của Tuyết Long Sơn ỷ vào sau lưng có Tuyết Long Sơn nên cơ bản cũng chẳng thèm để ý tới Kỷ tộc ta. Còn công khai nói, nếu Kỷ tộc ta dám can đảm xâm phạm thì bọn hắn sẽ giết chết. Hiển nhiên là bọn chúng đã chuẩn bị đầy đủ cho chiến tranh. Tuy rằng mấy năm nay Kỷ tộc ta đã lớn mạnh lên nhưng dù sao chi nhánh Yên Sơn cũng được Tuyết Long Sơn hỗ trợ liên tục nên nếu chiến tranh thật sự xảy ra. thì Kỷ tộc ta sẽ phải cố hết sức.
Kỷ Ninh nghe thấy thì cau mày, nói:
- Chi nhánh Yên Sơn này lại không biết điều như thế sao?
- Bọn chúng đoán rằng Kỷ tộc ta không dám cùng đấu với chúng, lại còn phái người nói với ta rằng bọn chúng sẽ không khuếch trương nhưng cũng sẽ không di dời, thái độ cực kỳ cứng rắn.
Kỷ Lưu Chân cắn răng nói:
- Hừ, nói đi cũng phải nói lại. Khi trước Kỷ tộc ta còn yếu, Động Tử Khải đã phái cả chi nhánh Yên Sơn tới cưỡng bức Kỷ tộc ta. Thậm chí còn muốn tiêu diệt Kỷ tộc. Nhưng hiện tại thấy Kỷ Ninh không dễ chọc tới nên bọn chúng mới nói là không khuếch trương. Làm sao có thể chắc là bọn chúng không khuếch trương. Cơ bản là bọn chúng không có thực lực mà khuếch trương!
Khi còn yếu mà nói tới khuếch trương thì chẳng khác gì bôi vàng lên mặt.
Khi trước không phải chi nhánh Yên Sơn dần dần phát triển thực lực rồi khuếch trương địa bàn sao? Đúng là từ ngoài tới trở thành thế lực cực mạnh ở Yên Sơn:
- Kỷ Ninh, ngươi nói xem Kỷ tộc ta bây giờ nên làm thế nào?
Kỷ Lưu Chân nhìn về phía Kỷ Ninh:
- Hiện tại quyết định của chúng ta ảnh hưởng tới cả bộ tộc sau này. Không thể thờ ơ được.
- Chi nhánh Yên Sơn này thật không biết tự lượng sức mình. Một cái chi nhánh no nhỏ mà dám như vậy à.
Kỷ Ninh nhíu mày, nói tiếp:
- Ta sẽ viết một bức thư. Lưu Chân thúc, người phát người đưa tới chi nhánh Yên Sơn. Còn nữa, phải cầm chắc bức thư này, cấm không được mở ra. Ta sẽ bố trí cấm chế ở trên mặt.
- Được.
Kỷ Lưu Chân gật đầu.
Lúc này, Kỷ Ninh lấy ra một tấm da thú, viết một bức thư.
Kỷ Cửu Hỏa, Ảnh bà bà, Kỷ Lưu Chân, lão bộc A Tỉnh đều đứng bên xem, sau khi đọc xong thì không khỏi hoảng sợ.
- Việc này, việc này không khỏi hơi quá à?
Kỷ Cửu Hỏa lo lắng.
- Yên tâm.
Kỷ Ninh hờ hững nói:
- Tới cả Tuyết Long Sơn ta còn không để vào mắt.
Chín năm. Kỷ Ninh dĩ nhiên hiểu rõ thực lực của mình.