Diệp Thiếu Dương nhìn về phía dưới đài, người còn lại đều là vẻ mặt mờ mịt, nói rõ chưa nhận ra lai lịch của sợi Câu Hồn Tác này, hiển nhiên là bọn họ sau khi chết chưa từng tới Địa Phủ, trực tiếp tiến vào Quỷ Tiên thôn này, bị phong bế ‘thiên tri’.
Chỉ có Triệu lão tứ này là khác, có thể một lời nói toạc ra tên của Câu Hồn Tác, nhắm chừng là lúc còn sống nghiệp chướng nặng nề, sau khi chết từng đi Địa Phủ, nhưng sợ tư pháp, sau đó tìm cơ hội chạy ra, bái vào môn hạ Tiên Nương, tị nạn ở Quỷ Tiên thôn này.
Đợi hồi lâu, không thấy Diệp Thiếu Dương mở miệng, Triệu lão tứ cảm thấy mất mặt, tức giận hừ một tiếng, vung cái xương sườn, lập tức có quỷ lực quanh quẩn trên đó, hướng vào đầu Diệp Thiếu Dương nện tới.
“Càn Khôn tá pháp!” Diệp Thiếu Dương rung cánh tay, Câu Hồn Tác như một con rắn dài nhảy múa, trụ vững xương sườn hạ xuống, quỷ khí và cương khí va chạm, giằng co.
So sánh vẻ mặt thong dong bình tĩnh của Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt Triệu lão tứ rất khó coi, mặt nghẹn đen sì, nghiến răng kiên trì.
“Đừng chống đỡ mà chết đó.” Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười, Câu Hồn Tác rung lên, chỉ nghe ‘Rắc’ một tiếng, xương sườn trong tay Triệu lão tứ vỡ vụn, Câu Hồn Tác dùng sức đập vào ngực hắn, Triệu lão tứ phun ra một ngụm máu quỷ, bay ngang ra ngoài, nện vào đám người.
Trong lúc nhất thời toàn bộ quỷ ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương, mặt có phẫn hận, nhưng xét thấy mấy người phía trước thất bại quá mức rõ ràng, căn bản không phải đối thủ của tiểu sinh mặt trắng này, ai cũng không dám tùy tiện khiêu chiến nữa.
“Tôi đến!” Một thanh âm kêu lên chói tai, một con quỷ đầu to được dạ tuần thần bày mưu đặt kế nhảy lên đài, há mồm kêu to, hai cái răng quỷ biến ảo to lớn, hướng Diệp Thiếu Dương bay tới.
Ngón trỏ tay trái Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng vẽ ở trước người, lấy cương khí vẽ thành một song ngư pháp ấn, nhẹ nhàng đẩy ra, va chạm ở trên hai cái răng quỷ, lập tức đem quỷ khí áp chế, sau đó ngón tay dẫn dắt, đem răng quỷ thu vào trong tay, nhìn nói: “Đây chính là thứ tốt, đa tạ.”
Quỷ tốt tức giận kêu to, tay không lao lên. Diệp Thiếu Dương bước chân, tránh đi công kích, tay phải vung lên, dùng Câu Hồn Tác thít chặt cổ quỷ tốt, hai tay kéo căng, lún vào trong thịt, máu quỷ màu đen phun trào ra, lại lập tức bị Câu Hồn Tác hút sạch.
“Ta đến từ dưới trướng Thái Âm sơn Tử Vi, ngươi không thể giết ta!” Quỷ tốt cảm nhận được sát khí trên người Diệp Thiếu Dương, nói.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, thì ra đám người này là tới từ Quỷ Vực, trách không được sẽ bắt chước chế độ âm ty xây dựng, nhẹ nhàng cười nói: “Vậy càng phải giết ngươi.” Hai tay dùng sức thít chặt Câu Hồn Tác, vài giây sau, đem đầu quỷ tốt giật xuống, ở trong tiếng kêu gào thê thảm, thân thể quỷ tốt hóa thành một vũng máu quỷ, tinh phách bay ra.
Ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, trước đó trừ Triệu lão tứ, hai kẻ bị đánh bại kia đều là ma quỷ phụ cận, bị kẻ gọi là Tiên Nương cướp đến bên này, tuy kiêu ngạo đáng ghét, nhưng ít ra hợp tình hợp lý, mà đám quỷ tốt này, bản thân tới từ Thái Âm sơn, kẻ nào cũng không phải thứ tốt lành gì, lại đến nơi đây lăn lộn, giả mạo quỷ sai, hai chữ: đáng chết.
Đối với như vậy, Diệp Thiếu Dương sẽ không chút khách khí, giết một tên bớt đi một tên.
Quỷ tốt chết, làm toàn bộ quỷ hồn dưới đài động dung, trước đó còn là luận võ, hiện tại có quỷ chết, vậy tính chất đã khác, mỗi người ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Tặc pháp sư, thế mà dám giết quỷ sai, dưới gầm trời trong lòng đất không chứa ngươi!” Dạ tuần thần nhìn Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói. Lũ quỷ tốt phía sau cùng nhau gầm rú lên, trong lúc nhất thời quỷ khóc sói tru, quỷ khí lan tràn như thủy triều, Diệp Tiểu Manh đứng ở trên đài, sợ hãi hoa dung thất sắc.
Diệp Thiếu Dương cảm giác thời cơ ra vẻ tốt nhất đã tới, cánh tay chấn động, Câu Hồn Tác vụt không khí vang lên, chỉ vào lũ quỷ tốt phía dưới thản nhiên nói: “Ta hôm nay chính là muốn đại khai sát giới, giết hại đàn quỷ, đừng ở dưới ngao ngao, có thể động thủ thì đừng nói nhảm, không phục thì xông hết lên.”
Đàn quỷ tức giận, thế này quả thực... Quá kiêu ngạo rồi!
Theo dạ tuần thần ra lệnh một tiếng, sớm có mấy quỷ tốt bay đến trên đài, mang ý đồ xé nát hắn hướng Diệp Thiếu Dương lao tới.
“Tam thanh sắc lệnh, trảm yêu đồ quỷ!” Diệp Thiếu Dương tay trái kết ấn, đặt ở trên Câu Hồn Tác, đón gió chấn động, quét ngang ra, chỉ một đòn, đã đem mấy tên quỷ tốt kia đánh cho máu thịt bay tứ tung.
Dạ tuần thần dưới cơn giận, tung người bay lên, cuốn theo quỷ khí cường đại bay đáp xuống đài, quỷ bài trong tay ở trên không bổ về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô tính cả vỏ kiếm rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, vung lên trên không, ngăn trở quỷ bài hạ xuống, dạ tuần thần cũng không rảnh, song cổ quỷ tiên trong một tay khác hóa thành hai con nghiệt xà, chảy nước dãi, một trên một dưới hướng Diệp Thiếu Dương cắn tới.
Diệp Thiếu Dương một tay cầm kiếm, một tay kết ấn, chân đạp Thiên Cương, du đấu với hai con rắn. Quỷ tốt còn lại thấy lão đại ra tay, sớm không cam lòng tụt lại, một đám rống giận nhảy lên đài, kết bè kết đội, đem Diệp Thiếu Dương vây ở trong, ý đồ chiến thuật phi thường rõ ràng: chúng ta nhiều người, đánh không lại ngươi cũng đè chết ngươi!
Diệp Thiếu Dương kéo được cả đống thù hận, sự chú ý của toàn bộ quỷ tốt đều ở trên thân hắn, chưa có kẻ nào chú ý tới Diệp Tiểu Manh đứng ở trong góc.
Diệp Tiểu Manh rút Ngọc Trần Chủ, nhìn Diệp Thiếu Dương bị đàn quỷ bao vây, trong lòng cực kỳ lo lắng, tuy hắn là Thiên Sư, đơn đả độc đấu ai cũng không sợ, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, huống chi nhiều người như vậy quần ẩu một mình hắn, trong đó còn có một nhân vật lợi hại như dạ tuần thần, cô cực kỳ lo lắng Diệp Thiếu Dương chịu thiệt, tính thực đến lúc đó, bản thân cũng liều mạng, cùng lắm đồng sinh cộng tử.
Dù sao, hắn là vì giải vây thay mình mới hướng đám quỷ kia ra tay.
“Đều đến rồi phải không, như vậy mới sướng.” Diệp Thiếu Dương hưng phấn đôi mắt tỏa sáng, ‘Keng’ một tiếng rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một kiếm chém nát quỷ bài cản trở, hướng đàn quỷ chém tới.
Dạ tuần thần thẹn quá hóa giận, vén trường bào, lộ ra cái bụng, hai tay bấu rốn, hướng ra phía ngoài kéo, vô số con dơi toàn thân đỏ bừng, mọc răng nanh kẹp ở trong đàn quỷ, bay về phía Diệp Thiếu Dương. Đắc ý cười lạnh hai tiếng: nhiều quỷ tốt như vậy, cộng thêm dơi khát máu, đè cũng đè chết ngươi chứ nhỉ?
Hai tay Diệp Thiếu Dương kết ấn, Thái Ất Phất Trần bay tới đỉnh đầu, tua phất trần mở ra, giống như một cái mui xe, phóng thích tử khí, bảo vệ toàn thân Diệp Thiếu Dương, làm lũ dơi khát máu kia không thể tới gần người.
Diệp Thiếu Dương bình yên cầm Long Tuyền Kiếm, không ngừng chém vào trên thân quỷ tốt, chém quỷ như bùn, cực kỳ vui sướng, trong lòng chợt nổi sát tâm, đột phát hứng thú, cao giọng niệm《 Mao sơn Thiên Sư ca 》, cùng lúc cầm kiếm chém giết đàn quỷ:
“Ta là Thiên Sư thủ nhân gian, trên tới trời xanh dưới suối vàng!
Trảm yêu trừ ma tâm không hối hận, địa ngục chưa trống chưa lên trời.
Đạo sinh lưỡng nghi xuất âm dương, thần kiếm đảo qua vạn trượng mang!
Lục đinh lục giáp thường triệu hồi, Minh vương điện tiền hiển thần quang!
Thất tinh thiểm, long tuyền ra, bốn phương thần linh đến tương trợ,
Ứng thiên đạo, chuyển Càn Khôn, yêu ma quỷ quái chết dưới kiếm!
Ta là Thiên Sư thủ nhân gian, không vào lục đạo không thành tiên,
Tà ma ngoại đạo Thiên Cơ biến, nơi mũi nhọn tới vạn vật yên!
Tan xương nát thịt không sợ chi, đạo tâm không đổi linh căn huyền.
Hồn phi phách tán cũng không oán, trực tiếp lên tận Tam Thanh thiên...”
Diệp Thiếu Dương vừa ngâm ca, vừa chém giết đàn quỷ, người như điên cuồng, chỗ trường kiếm tới, máu quỷ phun ra, tinh phách bay tán loạn, đâu chỉ một chữ hoành tráng!