Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 510: Chương 510: Chương 510: Ngũ Hành Áp Hồn Trận 2




Tiểu Mã nói: “Không đúng, vừa rồi đếm thiếu một cái, năm món đồ này, Hắc Diệu Thạch và đất tro hương, có hai cái thổ, chưa có hỏa.”

“Hắc Diệu Thạch hấp thu nhật tinh, là hỏa thuộc tính.” Diệp Thiếu Dương nói, “Ngũ Hành Áp Hồn Trận này nguyên lý phi thường phức tạp, nói mấy người cũng không hiểu, tóm lại trận pháp này dương khí tràn trề đến cực điểm, tác dụng chính là áp chế tất cả khí âm tà.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: “Ở trước khi hoàn toàn làm rõ, tôi cũng không ngờ nơi đây lại là một cái đại trận như thế, phạm vi trận pháp bao trùm toàn bộ thị trấn, đối với vị trí, thời cơ đặt… các loại pháp khí, người thường tuyệt đối không làm được, bãi ra trận này, tuyệt đối là loại trâu bò!”

Diệp Tiểu Manh nhíu mày nói: “Em không hiểu, đây rõ ràng là dương trận, có thể trấn áp khí tức âm tà, lẽ ra là trận pháp tốt...”

“Tốt hay không, xem dùng ở nơi nào, nếu là thời điểm bày thuỷ lục đạo tràng linh tinh, quyết không cho phép khí âm tà tồn tại, đương nhiên là tốt, nhưng ở đây, áp chế khí âm tà, chỉ có thể khiến cho khứu giác của pháp sư mất nhạy.”

Ngừng một chút, Diệp Thiếu Dương nói, “Trận pháp này quá mạnh, dương khí hội tụ cần vài ngày mới có thể tan đi, nhưng trong vòng vài ngày, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, phải mau mau xua tan dương khí, để nơi này trở về bình thường.”

Diệp Tiểu Manh nói: “Vậy phải làm như thế nào?”

“Hắn nơi này là gỗ cây tử đàn, đất tro hương, tam pháp thủy, tiền Ngũ Đế, Hắc Diệu Thạch, ngũ hành chí dương pháp khí, tôi sẽ cho hắn thứ trái ngược, kiếm năm loại vật phẩm chí âm chí ô, lần lượt đối ứng, bài trừ dương trận.” Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, đếm đầu ngón tay nói: “Gỗ quan tài, đất phần mộ, âm câu thủy, kim thì... Dùng bao nha kim, hỏa càng đơn giản, dùng Địa Hỏa Phù là được, ngũ hành tương đối, nháy mắt có thể xua tan dư uy của trận pháp.”

Mọi người trợn mắt cứng lưỡi.

Tiểu Mã là người đầu tiên nói: “Mấy thứ trước tôi đều biết, bao nha kim là cái quỷ gì?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chính là vỏ vàng răng bọc vàng dùng, nhưng cần từng dùng, bên trong giấu ô nạp cấu, dắt răng, nước miếng cái gì, trường kỳ tích trữ, bẩn hơn mọi thứ.”

Tiểu Mã nhíu mày, “Cậu ghê tởm quá.”

“Chính là cần những thứ bẩn này mới hữu dụng.” Diệp Thiếu Dương lườm cậu ta, “Mấy thứ này đều không khó tìm, gỗ quan tài và đất phần mộ, đều có thể ở phần mộ tìm được, âm câu thủy nơi nào cũng có, răng bọc vàng từng dùng...” Ánh mắt đảo qua, dừng ở trên mặt Vương Đắc Ý, “Ông trồng răng giả không?”

“Tôi...” Vương Đắc Ý vừa nói, miệng mở ra, lộ ra hai cái răng vàng chóe to tướng.

Diệp Thiếu Dương cười nói, “Vậy ông cống hiến một cái răng đi, răng vàng hết thời rồi, để sau này tôi bỏ tiền đúc cho ông một cái bằng sứ.”

Vương Đắc Ý cạn lời: “Được, tôi tự mình đi nha sĩ xử lý đi.” Xoay người ra khỏi cửa, lại nghĩ đến cái gì, quay đầu nói: “Trên núi phụ cận có một số mộ hoang quá khứ, quan tài cùng đất phần mộ, đi chỗ đó là có thể tìm được, các người cho một người theo tôi lấy.”

Diệp Tiểu Manh nói: “Tôi đi!”

Diệp Thiếu Dương ngăn cô, “Tiểu Mã đi, em lưu lại, anh dạy cho em bố trí pháp đàn.”

Diệp Tiểu Manh hưng phấn gật gật đầu.

Vì thế Tiểu Mã theo Vương Đắc Ý cùng nhau rời khỏi.

Hai người đi rồi, Diệp Thiếu Dương giảng cho Diệp Tiểu Manh đồ cùng yếu lĩnh bố trí pháp đàn cần, bảo cô đi xử lý một mình, bản thân thì ngồi ở trên mặt đất bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Vương Thanh Phong, nói: “Vương lão bản, tôi không phải hoài nghi ông, nhưng từ đường này là ông bỏ tiền xây, ông dù sao cũng phải cho cái ý kiến chứ, tại sao có thể như vậy?”

Vương Thanh Phong ngồi xuống ở trước mặt Diệp Thiếu Dương, nhíu mày nói: “Chuyện này thực sự không quan hệ với tôi, tôi chỉ là bỏ tiền, cũng không có khả năng mình tự mình động thủ. Lúc ấy tôi là tìm một công ty xây dựng, hạng mục là bọn họ phụ trách hết, chẳng lẽ... Là người của bọn họ có vấn đề?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ai có vấn đề cái này khó mà nói, nhưng nữ thi này, tất nhiên là ở trước khi từ đường xây xong liền chôn xuống, chuyện này vẫn nhờ ông đi điều tra một phen.”

“Sự tình liên quan trọng đại, khẳng định phải điều tra.” Vương Thanh Phong quay đầu nhìn về phía Tương Kiến Hoa, “Tương cảnh quan, dù sao đã phát hiện thi thể, chuyện này hy vọng cảnh sát chủ đạo, tôi dốc sức phối hợp.”

Tương Kiến Hoa gật gật đầu, gọi điện thoại, tìm người đến đem thi thể nâng đi, thuận tiện thăm dò hiện trường.

Ở dưới Diệp Thiếu Dương chỉ huy, Diệp Tiểu Manh đem pháp đàn dựng lên, hỏi: “Thỉnh tượng thần ai đây?”

“Ai cũng không cần thỉnh.” Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ bức họa Vương Dương Minh, cười nói, “Có Vương thánh nhân tọa trấn, không cần thỉnh tượng thần khác.”

Thấy hai người bọn Tiểu Mã còn chưa trở về, Diệp Thiếu Dương lấy di động, gọi điện thoại cho Lão Quách, hỏi mới biết, hắn vừa lúc ở cùng Tứ Bảo, làm pháp sự cho một nhà phú hào.

“Huynh dẫn Tứ Bảo đi lừa tiền?” Diệp Thiếu Dương nói với di động, “Mau qua đây, tình huống bên này của đệ nghiêm trọng, cần trợ thủ.”

Lão Quách kinh ngạc nói: “Không thể nào, còn có việc mà đệ không xử lý nổi?”

“Huynh tới là biết.” Diệp Thiếu Dương đem địa chỉ và tuyến xe nói cho bọn họ.

Lão Quách nghe xong, do dự nói: “Đi qua thì được, Tứ Bảo hỏi, có tiền để kiếm hay không?”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, lão mõ này bản thân muốn tiền, còn lấy Tứ Bảo làm cớ, lập tức tức giận nói: “Không có tiền, mau đến, sắp đến thì gọi điện.” Nói xong không dong dài với hắn, trực tiếp dập điện thoại.

Sau đó nghĩ nghĩ, tìm số Nhuế Lãnh Ngọc, soạn một cái tin nhắn... Hai người luôn luôn đều là trao đổi tin nhắn, gọi điện thoại, Diệp Thiếu Dương ngược lại sợ bản thân biểu đạt không rõ.

Diệp Thiếu Dương phi thường hy vọng cô có thể đến giúp mình, cho nên dụng tâm biên tập một cái tin nhắn tương đối lừa tình, gửi qua, sau đó mặc cho số phận.

Vương Thanh Phong nhìn hắn gửi xong tin nhắn, nói: “Diệp tiên sinh, nghe ý tứ của cậu, chuyện này rất nghiêm trọng phải không?”

“Cực kỳ nghiêm trọng, rất có thể quan hệ đến tính mạng người cả chợ.” Diệp Thiếu Dương nói.

Vương Thanh Phong nhíu mày, lập tức gật gật đầu nói: “Vậy cũng tính tôi một phần đi, pháp thuật cái gì tôi không biết, nhưng bỏ tiền bỏ sức, cứ tìm tôi.”

Diệp Thiếu Dương vốn định xin miễn, nghĩ lại cũng đúng, trong lúc làm phép chẳng may có gì tiêu hao, không có ai chi trả, cái này cũng là chuyện, đã có thổ hào chi trả thì không gì tốt hơn, lập tức gật đầu đáp ứng.

Đợi thêm một lúc, Tiểu Mã và Vương Đắc Ý trở về, đem thứ tìm được phân biệt đựng ở trong mấy cái túi tiện dụng, giao cho Diệp Thiếu Dương. Vương Đắc Ý ôm quai hàm, hiển nhiên vừa nhổ răng.

Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một cái bát to, bày ở trước pháp đàn, trước đem đất phần mộ và gỗ quan tài đều lấy dùng một ít, cùng răng bọc vàng cùng nhau bỏ vào trong bát to, sau đó từ trong túi tiện lợi rót vào âm câu thủy, nhất thời một mùi tanh tưởi từ trong phòng lan tràn ra.

“Nước này là cậu từ đâu kiếm được?” Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn về phía Tiểu Mã.

“Âm câu thủy mà.” Tiểu Mã vô tội khoát tay, “Chính cậu nói.”

“Cậu đây nào phải âm câu thủy!” Diệp Thiếu Dương giận dữ, “Cái này quả thực là nước phân đặc biệt!”

Nhưng đem dùng lại giống nhau, Diệp Thiếu Dương chịu đựng tanh tưởi, trước tiên ở trước pháp đàn đốt lửa dâng hương, sau khi làm phép, vẽ một đạo Địa Hỏa Phù —— địa hỏa là âm hỏa, ném vào trong bát to. Như vậy, ngũ hành cũng đều đủ.

Âm hỏa vào nước, không những không tắt, ngược lại bốc cháy lên, hình thành một khí tức trong màu xám mang màu lục, lượn lờ bay lên, mang theo mùi tanh tưởi, bay ra ngoài cửa.

Chỉ chốc lát thời gian, chỉ nghe thấy bên ngoài từng đợt tiếng quỷ khóc từ bên ngoài truyền đến.

Theo càng lúc càng gần, một nữ quỷ chỉ có nửa bên mặt từ ngoài cửa bay vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.