Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 540: Chương 540: Chương 540: Xa cách lâu ngày gặp lại




Tiểu Mã nghe xong những điều này, trợn mắt há hốc mồm, ngây ra một lúc, nói: “Cậu còn chưa nói Địa Tạng vương Bồ Tát đâu, theo lý hắn không phải là quan lớn nhất âm phủ sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đó là truyền sai, Địa Tạng vương Bồ Tát đến từ phật môn, tự nguyện hạ xuống âm phủ, chỉ vì siêu độ các cô hồn dã quỷ, giúp chúng nó luân hồi, có đôi khi cũng đi địa ngục giảng kinh, phàm là quỷ hồn có thể ngộ đạo, cũng đều có thể chấm dứt hình phạt, tiến vào lục đạo luân hồi. Trừ chuyện này, lão nhân gia hắn cái gì cũng không làm, nói ra... Hắn tựa như một đặc phái viên Phật giáo, đến âm phủ chỉ vì siêu độ vong hồn, thứ gì khác cũng không quản.

Nhưng, Địa Tạng vương Bồ Tát phật pháp thông thiên, rất có mặt mũi ở địa ngục, nếu hắn vì quỷ hồn nào cầu tình vân vân, tam vương nhất phán đều sẽ nể tình. Ngươi có thể đem hắn coi là lão đại như Phong Đô đại đế, chỉ là không quản việc mà thôi.”

“Dài tư thế rồi...” Tiểu Mã hít sâu một hơi, “Thật không nghĩ tới, cơ cấu âm ty khổng lồ phức tạp như vậy...”

“So với cậu nghĩ phức tạp hơn nhiều, âm ty tổng cộng có bảy mươi hai ti, tôi vừa nói chỉ là một ít nha môn chủ yếu, còn có rất nhiều ví dụ như Thần Hành ti, Tốc Báo ti vân vân, ai làm việc nấy, giống như nhân gian. Cậu cũng không cần thiết biết rõ như vậy.”

Tiểu Mã hài lòng cười lên, mặc kệ nói như thế nào, mình và Diệp Thiếu Dương từng cùng nhau xông vào Luân Hồi ti, còn đánh một trận với pháp vương, ngay cả cầu Nại Hà và sông Vong Xuyên cũng kiến thức được, trong lòng cảm giác rất kích thích cùng thỏa mãn.&Lúc này ba người đã tiếp cận lối ra thông đạo, ánh sáng trắng mãnh liệt từ bên ngoài chiếu vào.

“Tôi đi ra ngoài trước, hai người nhanh chóng, đừng chậm trễ.” Diệp Thiếu Dương nói xong, chui ra ngoài, lập tức bị ánh sáng trắng mãnh liệt đâm vào không mở được mắt, người cũng cảm thấy trời đất xoay chuyển một trận, một lát sau, hồn thân vốn nhẹ nhàng có thêm một tia cảm giác nặng nề, Diệp Thiếu Dương chậm rãi mở mắt.

Diệp Tiểu Manh nắm tay mình, ngồi ở đối diện mình, khẩn trương nhìn mình.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, đi âm ty đi bộ một vòng lớn, rốt cuộc... Đã trở lại.

“Này, mỹ nữ, ngươi là ai?” Qua Qua cũng đi theo trở lại nhân gian, xuất hiện ở đầu vai Diệp Thiếu Dương, hướng bên trái nhìn tới, nói.

Diệp Thiếu Dương theo ánh mắt nó, quay đầu nhìn lại, lập tức thấy được một mỹ nữ tóc dài da trắng, ngồi quỳ một gối ở trên mấy tờ giấy vàng, lẳng lặng nhìn mình.

Trong lòng chấn động, vài giây sau, Diệp Thiếu Dương thản nhiên mỉm cười lên: “Cô đã đến rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, chưa lên tiếng.

Diệp Thiếu Dương ngửi được một luồng quỷ khí mờ nhạt, quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện trên mặt đất khắp nơi là máu quỷ còn chưa tan hết, lập tức nghĩ đến nơi đây nhất định từng xảy ra chiến đấu kịch liệt, ngẩng đầu hướng Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: “Thực ngại quá, vừa tới đã để cô ra tay cứu giúp, cảm tạ.”

“Đừng cảm tạ ta.” Nhuế Lãnh Ngọc liếc Diệp Tiểu Manh, thản nhiên nói, “Là cô ấy xả thân cứu anh, tôi chỉ là chạy tới đúng thời điểm bổ thêm một nhát.”

Diệp Thiếu Dương đưa tay nhéo nhéo cái mũi Diệp Tiểu Manh, “Cảm tạ cô em ngốc.”

Diệp Tiểu Manh hé miệng cười, “Em là em gái của anh, nên làm vậy mà. Anh ở bên dưới không có việc gì chứ, thế nào rồi?”

Diệp Thiếu Dương mở mở miệng, nói: “Đây không phải chỗ để nói chuyện, đi thôi, rời khỏi nơi này trước đã.”

Nhà Diệp Tiểu Manh lớn nhất, hơn nữa là nhà lầu, cha mẹ và Tam Nương lại ở trên lầu, sẽ không quấy rầy, vì thế dẫn bọn họ trở lại nhà mình, ngồi xuống ở phòng khách, Diệp Thiếu Dương kể sơ qua tình hình ở âm ty, Nhuế Lãnh Ngọc sau khi nghe xong, trên khuôn mặt lạnh lùng như băng sương cũng lộ ra biểu cảm giật mình.

“Thái Âm sơn, khai chiến toàn diện đối với địa phủ rồi sao?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Hẳn là chưa, nhưng nhìn qua động tác hẳn là rất lớn.” Nhún vai nói, “Như vậy không cần chúng ta quan tâm, vẫn là lo lắng chuyện của mình đi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Tình huống anh bên này hiện tại thế nào?”

“Một câu cũng nói không rõ, đám Quách sư huynh theo lý hẳn buổi sáng ngày mai đến, đến lúc đó lại cùng nhau nói đi, giờ hơn nửa đêm rồi, cô vừa tới cũng mệt mỏi, vẫn là nghỉ ngơi trước đi.”

Nhuế Lãnh Ngọc không ý kiến, hỏi: “Tôi ngủ ở đâu?”

“Cô đi nhà tôi, ngủ giường của tôi đi.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, kết quả phát hiện toàn bộ mọi người đều vẻ mặt dị thường nhìn mình, sửng sốt một chút, vội vàng xua tay nói: “Đừng, đừng hiểu lầm, ý tứ tôi là... Cô ngủ giường của tôi, tôi đi cùng Tiểu Mã chen chúc một cái giường, đó là hai căn phòng, không liên quan.”

Diệp Tiểu Manh lập tức nói: “Chỗ anh là phòng xép, đi ra đi vào cũng phải từ phòng các anh đi, bất tiện bao nhiêu chứ.” Quay đầu kéo tay Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Chị Nhuế, bằng không chị ở nhà của em đi, nhà em có không ít phòng trống, ở lại đây không sao cả.”

Nhuế Lãnh Ngọc nghĩ cô nàng đã là em gái của Diệp Thiếu Dương, tự nhiên không có vấn đề, vì thế đồng ý.

“Cứ như vậy đi.” Diệp Thiếu Dương đứng dậy nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, “Sơn thôn nhỏ này hơn nửa đêm cái gì cũng không có, chưa tẩy trần cho cô được, ngày mai nói sau, chúng ta đi.”

Nói tạm biệt xong, Diệp Thiếu Dương mang theo Tiểu Mã và Qua Qua rời khỏi.

Trên đường về nhà, Qua Qua ngồi ở trên vai Diệp Thiếu Dương, đột nhiên cười quỷ dị: “Lão đại, em gái đó buổi tối không đi theo ngươi, ngươi có phải rất tiếc nuối hay không?”

“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt, lập tức trách mắng: “Ngươi nói lung tung cái gì, ta và cô ấy là bạn!”

Qua Qua nhíu mày, “Cái gì có thể lừa gạt được ta, khi ngươi vừa nhìn thấy cô ấy, ta ngay tại trên vai ngươi, ta cảm giác được nhịp tim ngươi tăng tốc gấp ba...”

Gấp ba... Diệp Thiếu Dương từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, dùng ánh mắt xuyên thấu tất cả quay đầu nhìn Qua Qua, “Cho ngươi ba giây thời gian, lập tức cút cho ta! Một, hai —— “

Qua Qua thè lưỡi, bóng người co rụt lại, hóa thành một làn khói chui vào trong ba lô của hắn.

Trở lại nhà Diệp Quân, người nhà đã ngủ, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã tay chân rón rén đi vào phòng mình. Diệp Thiếu Dương thay áo ngủ, đi buồng vệ sinh rửa mặt sơ qua một chút, lên giường nằm, trong đầu lăn qua lộn lại đều là bóng lưng phụ thân.

“Tiểu Diệp Tử, cậu nói, cậu hôm nay ở Luân Hồi ti ầm ĩ vậy, phụ thân cậu còn ở lại bên đó, Chuyển Luân Vương cái gì, sẽ không bắt ông ấy đi giày chật chứ (ý là chèn ép)?” Tiểu Mã rửa mặt xong trở lại, đột nhiên toát ra một câu như vậy.

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái đó thì sẽ không. Chuyển Luân Vương tuy làm người keo kiệt, không nói tư tình, nhưng nói thẳng, lão già đó làm việc vẫn rất quy củ, sẽ không bởi vì chút việc nhỏ đó của tôi, đối đầu với cha tôi.”

Tiểu Mã ồ một tiếng, lại hỏi về chuyện Thái Âm sơn, Diệp Thiếu Dương không có tâm tình nói chuyện, lấy lệ vài câu, Tiểu Mã tự tìm mất mặt, tán gẫu với Vương Bình thư điện tử tình huống kỳ huyễn đêm nay...

Diệp Thiếu Dương ngủ không được, đem tình huống gặp mặt phụ thân, mỗi một câu của phụ thân nghĩ đi nghĩ lại.

Từ biệt mười mấy năm, không ngờ, gặp lại lần nữa đã là ở địa phủ, hơn nữa ngay cả mặt mũi cũng chưa thật sự đối diện nhau.

Nhưng đổi góc độ nghĩ, ít nhất mình còn có thể nhìn thấy phụ thân, biết ông ấy an ổn ở âm ty, hơn nữa còn nghe được tiếng ông ấy... Đối với mình mà nói, cái này ít nhất cũng là một loại an ủi, tương lai không thiếu được còn có cơ hội gặp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.