Hai mỹ nữ chạy tới, lấy tay nhẹ nhàng xúc động rèm máu, nháy mắt hóa phấn tan nát, hướng phía trước nhìn lại, Tu La quỷ mẫu đang theo thi động chui xuống.
“Diệp Thiếu Dương, ta chờ ngươi, tìm ta quyết đấu...”
Thanh âm còn đó, bóng người đã biến mất.
Hai mỹ nữ không đuổi theo, mà là tới bên người Diệp Thiếu Dương, một người nâng tượng đá sắp đổ, người kia đem Diệp Thiếu Dương ôm ra.
Ngửi hương thơm thoang thoảng trên người mỹ nữ phát ra, Diệp Thiếu Dương suy yếu mở mắt, nhìn mặt mỹ nữ, đẹp thì quả thật rất đẹp, mấu chốt là... Không quen nha.
Diệp Thiếu Dương vốn muốn hỏi rõ, nhưng trên thân thể truyền đến cảm giác đau đớn cùng thoát lực, làm ý thức hắn dần dần mơ hồ, ngất đi...
Ý thức trải qua chìm nổi, cuối cùng ghép ra một cảnh trong mơ kỳ quái:
Ở một đêm tối, mình đứng ở chân một ngọn núi, trước mặt là ngọn núi liên miên không dứt, nơi nơi truyền đến một số tiếng vang kỳ quái, quỷ khóc sói tru, gió âm gào thét.
Diệp Thiếu Dương không biết mình ở trong mộng, nhưng rất kỳ quái mình vì sao sẽ xuất hiện ở đây, quay đầu nhìn lại, trước mặt trên một khoảng đất bằng trên núi to lớn có rất nhiều kiến trúc, đều là nhà cổ xưa mà cũ nát, nhìn qua có chút giống là nhà xưởng, thảm thực vật rậm rạp, có một số kiến trúc trên đó còn bò đầy dây thường xuân.
Trên đất phân tán rất nhiều máy móc linh kiện linh tinh.
Phía trước, có một bóng trắng dáng người cao ngất đang chậm rãi đi, Diệp Thiếu Dương dựa vào một loại bản năng đi theo ở phía sau.
Bóng trắng kia xuyên qua khu nhà dân, sau đó theo một con đường nhỏ lên núi.
Diệp Thiếu Dương cũng đi theo lên, lúc đi đến một nửa, bóng trắng kia đã đứng ở đỉnh núi, Diệp Thiếu Dương đi đến chỗ xa hơn mười mét phía sau hắn, đứng lại, đánh giá, người này mặc đạo bào màu trắng, tóc dài búi lại, là trang phục đạo sĩ.
Hắn đứng ở đỉnh núi, tay áo bay bay, tóc dài tung bay, nhìn qua rất có một loại tiên linh chi khí.
Hắn chậm rãi xoay người, đối mặt Diệp Thiếu Dương.
“Đại sư huynh!” Diệp Thiếu Dương giật mình kêu lên, người trước mặt này, thế mà lại là Đạo Phong, hơn nữa là Đạo Phong bộ dạng hơn hai mươi tuổi, tuy ở trong mơ, nhưng hắn còn có chút ý thức, biết thời gian đã trôi qua mười mấy năm, Đạo Phong nhìn qua không già chút nào, cái này không phải chuyện tốt, ngược lại rất đáng sợ, bởi vì chỉ có một loại khả năng:
Hắn đã chết. Quỷ hồn là sẽ không già đi.
Đạo Phong lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Vì sao đi theo ta?”
Diệp Thiếu Dương ngây người, vì sao đi theo hắn? Mình cũng không trả lời được.
“Đừng đi theo ta.” Nói xong câu đó, trong hai con mắt Đạo Phong đột nhiên chảy ra hai vũng huyết lệ, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.
“Đừng đi theo ta.” Hắn lập lại một lần, trong thanh âm mang theo một tia tức giận, “Đi con đường của bản thân ngươi, đừng đi theo ta, ta sẽ... Giết chết ngươi!”
Giết chết ta?
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, Đạo Phong mặt đầy huyết lệ, trên đầu đột nhiên xuất hiện khe hở, một cái lại một cái, rất nhanh trải rộng toàn bộ đầu, sau đó... Tan nát ngay tại trước mặt mình, một lực đánh cường đại bùng nổ ra, Diệp Thiếu Dương bị quét ngang ra ngoài, trước mắt hoàn toàn tối đen đi, sau đó, mắt mở ra từng chút một.
Một đôi mắt to quay tròn đang nhìn chằm chằm mình.
“Tỉnh rồi tỉnh rồi, chủ nhân ngươi rốt cuộc tỉnh rồi!” Một thanh âm vui vẻ vang lên, Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú, nhận ra là em gái lúc trước cứu mình, nhìn qua chỉ mười mấy tuổi, còn chưa thành thục, nhưng có thể thấy được là một hạt giống mỹ nhân.
Trên thân thể của cô tản mát ra một luồng yêu khí nồng đậm.
Yêu tinh?
Hàng năm giao tiếp với quỷ yêu tà linh, Diệp Thiếu Dương đối với yêu không có bất cứ sự kỳ thị nào, cảm giác bình thường như nhìn thấy con người, nhưng mấu chốt là... Mình không quen.
“Cô là ai?” Diệp Thiếu Dương gắng gượng ngồi dậy, lập tức cảm thấy trong cơ thể yếu ớt, thiếu chút nữa ngã xuống. Em gái lập tức đưa tay đem hắn ôm vào trong lòng, sau đó giúp đỡ hắn ngồi dậy.
Hưởng thụ được loại đãi ngộ này, Diệp Thiếu Dương quả thực có chút lâng lâng, nhưng vừa nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc có thể ở bên cạnh, vội vàng đem nữ yêu đẩy ra, đánh giá cao thấp, “Cô rốt cuộc là ai?”
“Chủ nhân, em là Tiểu Bạch nè.” Mỹ nữ cười, “Anh thật tuấn tú, em nhận định anh rồi.”
“Tiểu Bạch?” Cái tên này... Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, bắt đầu cảm thấy em gái này có chút không quá bình thường.
Bên cạnh, một giọng nam lạnh lùng vang lên: “Diệp Thiếu Dương, người ta ngàn dặm xa xôi tới tìm ngươi, ngươi thái độ này?”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc quay đầu nhìn, là một tiểu tử mười mấy tuổi, mặt mày có cương khí ngưng tụ, hẳn là pháp sư, lại nhìn khuôn mặt... Cũng không quen.
“Ngươi là ai?”
“Hắn là hộ tống Tiểu Bạch tỷ tỷ đến, đạo sĩ Long Hổ sơn.” Một giọng nữ nũng nịu nói.
Diệp Thiếu Dương lại lần nữa quay đầu, lại thấy được một cô gái mỹ mạo, hướng mình ngọt ngào cười, có chút quen mặt, nhưng nhất thời cũng không nhận ra, nhịn không được cực độ khó chịu kêu lên: “Các ngươi đều là ai vậy, ai cũng như rất quen thuộc với ta, ai đi ra giải thích hẳn hoi cho ta một chút! !”
Mỹ nữ trước mặt chu mỏ, bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương cầm lên, bất mãn nói: “Chủ nhân ngươi sao lại không nhớ rõ ta chứ, ngươi trước kia còn từng xem ta tắm rửa...”
“Phốc...” Diệp Thiếu Dương vốn không ra, nghe thấy lời này lập tức cấp hỏa công tâm, phun ra một ngụm máu, quay đầu nhìn lại, rốt cuộc ở trong đám người tìm được Nhuế Lãnh Ngọc đang mỉm cười nhìn mình, khóe miệng mang theo một cái mỉm cười trào phúng.
Diệp Thiếu Dương lau lau mồm, nhìn mỹ nữ trước mặt, vô lực gật gật đầu, “Ta nhớ ra rồi, ngươi là Chanh Tử, mỹ nhân ngư. Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi buông tay ra trước đi.”
Chanh Tử hưng phấn vỗ tay, nói: “Không sao mà, ngươi là chủ nhân của ta, thế nào cũng được.”
Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, thiếu chút nữa ngạt thở, phất phất tay nói: “Ta trước khi tới đây, không phải đưa ngươi xuống nước về nhà, ngươi sao lại không đi?”
Chanh Tử giảo hoạt cười cười, “Bởi vì, ta không nỡ bỏ chủ nhân mà.”
“Ha ha...” Tiểu Mã cùng lão Quách ngồi ở vòng ngoài, thật sự nhịn không được, vịn vào nhau cười phá lên.
“Chủ nhân, vị này là Tiểu Bạch tỷ tỷ, là xà yêu, lúc trước độ hóa thiên kiếp, ở thời điểm mấu chốt nhất, ngươi giúp cô ấy một tay, hiện tại thụ phong âm thần, tới tìm ngươi nhận chủ.”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới chi tiết này, kinh ngạc ngây ra tại chỗ.
Tiểu Bạch lại bắt lấy tay hắn, hướng lòng bàn tay phun ra một ngụm khí tức bao hàm hồn tinh, dừng lại ở lòng bàn tay.
Thế này đã nhận chủ rồi?
Diệp Thiếu Dương tuy chần chờ, nhưng hồn tinh đối phương đã xuất, không thu cũng không được, đành phải dùng cương khí hấp thu, lưu lại trên làn da một hồn ấn màu trắng.
“Ồ, chủ nhân ngươi có nhiều người hầu như vậy sao?” Tiểu Bạch nhìn vài đạo hồn ấn ở lòng bàn tay hắn, tò mò nói.
“Hai người các ngươi, còn có ta.” Qua Qua nhảy lên đầu vai Diệp Thiếu Dương, hướng Tiểu Bạch nhíu mày, “Ta là lão đại, gọi ta sư huynh.”