Tiểu Bạch rất không tình nguyện bĩu môi, đếm đếm hồn ấn, nhíu mày nói: “Sao còn dư một đạo nữa, là ai?”
“Hà cơ của Ấm Thủy hà.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, nhìn Tiểu Bạch từ trên xuống dưới, cô nàng này nhìn ngố ngố, nhưng chân thân là một đại yêu có ngàn năm tu vi, hơn nữa đã vượt qua thiên kiếp, vừa nghe nói còn thụ phong âm thần, thế này thật sự rất khá rồi.
“Đúng rồi, ta nhớ rõ ngày đó đã cứu hai xà yêu, một tên nữa đâu?”
Nghe hắn nói như vậy, Tiểu Bạch lập tức lộ ra tư thái ủy khuất, đem tình huống mình và ca ca tìm kiếm hắn như thế nào, xông lầm Long Hổ sơn, như thế nào cùng Đạo Uyên chân nhân lão đạo sĩ kia đánh nhau, cuối cùng ca ca Tiểu Thanh bị bắt nói một lần, sau đó thêm mắm thêm muối, “Lão đạo sĩ đó vốn không muốn bắt anh trai em, nhưng nghe nói hắn là yêu phó của anh, mới cố ý bắt đi, nói chủ nhân anh khẳng định không dám đi tìm hắn đòi người!”
“Mịa! Ngay cả người của ta cũng dám bắt!” Trong lòng Diệp Thiếu Dương nổi giận, tuy Tiểu Thanh còn chưa nhận chủ, nhưng người ta dù sao cũng là đi tìm mình, không nể mặt tăng thì nể mặt phật, Đạo Uyên chân nhân lão này còn dám bắt người, thật sự là quá không biết làm người.
“Cô đến vừa lúc, giúp tôi đối phó quỷ mẫu, sau khi xong việc, tôi dẫn cô đi Long Hổ sơn tìm lão đòi người, cam đoan đem anh trai của cô cứu ra.”
“Quá tốt rồi! Nhưng... Lão đạo sĩ đó rất lợi hại, chủ nhân ngươi...”
“Không phải là Đạo Uyên sao, lão gia hỏa này ở chỗ người khác làm bộ còn được, chạy ta chỗ ta thể hiện, hừ hừ.”
“Nói cái gì! Chỉ bằng ngươi, sao có thể là đối thủ của sư thúc tổ ta!” Thiếu niên trước đó nói chuyện bất mãn reo lên.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói: “Sư phụ ngươi là ai?”
“Ta tên Trương Thi Minh, chưởng giáo Trương Vô Sinh Long Hổ sơn là chú của ta.” Thiếu niên ngạo nghễ nói, cho rằng Diệp Thiếu Dương sẽ chấn động.
Kết quả Diệp Thiếu Dương chỉ “Ồ” một tiếng, chưa tỏ vẻ gì.
Trương Thi Minh thất vọng, đành phải tiếp tục khiêu khích: “Sư thúc tổ ta chính là bài vị Địa tiên, vô địch đạo môn thời nay, ngươi chỉ là một thiên sư, có thể đánh thắng lão nhân gia?”
Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, “Vô địch đương thời, bốn chữ này không phải tùy tiện dùng, ngay cả Đạo Phong năm đó cũng không dám.”
“Hừ, Đạo Phong còn có thể lợi hại hơn sư thúc tổ ta?”
“Ngươi chưa tiếp xúc với đời, ta không trách ngươi, đừng kéo thù hận cho sư thúc tổ ngươi.”
Trương Thi Minh còn muốn giải thích, Diệp Thiếu Dương căn bản không để ý hắn nữa, quay đầu phân biệt nhìn nhìn Chanh Tử và Tiểu Bạch, nói: “Các ngươi vài sao sẽ cùng nhau qua đây?”
Tiểu Bạch nói sơ qua tình huống mình rời khỏi Long Hổ sơn: chưởng môn Trương Vô Sinh làm việc rất tốt, bảo Trương Thi Minh hộ tống mình xuống núi, tới Mao Sơn trước, tìm được Thanh Vân Tử, Thanh Vân Tử nói cho nàng người ở đây, vì thế chạy tới, khéo là nửa đường gặp được Chanh Tử cũng đang chạy hướng bên này...
Giữa yêu có một loại cảm giác lực thần bí, hơn nữa tu vi hai người cũng không yếu, có thể cảm giác được nơi rất xa có đồng loại tồn tại, vì thế tìm tới nhau gặp mặt, sau khi nghe ngóng mới biết được lại là người một nhà, vì thế cùng nhau chạy tới.
“Là Tứ Bảo pháp sư trước đó cho ta biết.” Chanh Tử không đợi Diệp Thiếu Dương hỏi, đã nói trước, “Ta bởi vì một số việc chậm trễ, cho nên mới chạy tới.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nhìn Tiểu Bạch nói: “Cô ở Mao Sơn gặp sư phụ tôi rồi phải không, ông ấy... Có lời gì bảo cô thuật lại không?”
Tiểu Bạch đằng hắng cổ họng, nói: “Lực bất khả dụng tẫn, thoại bất khả thuyết tẫn, phàm sự thái tẫn, duyến phân thế tất tảo tẫn.”
Diệp Thiếu Dương nhẩm lại hai lần, nói: “Hết rồi?”
Tiểu Bạch gật gật đầu, “Hết rồi, chỉ nói vài câu như vậy.”
Diệp Thiếu Dương lặp lại tự hỏi, hai câu này nói là có ý tứ gì, khuyên mình làm người giữ lại một đường, đối với quỷ yêu đừng đuổi tận giết tuyệt? Nhưng cái này sao có thể, cái này không phải tác phong của mình mà, nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh.
Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót. Nghĩ đến sư phụ không phải không biết phong cách làm việc của mình, lại tùy tiện tặng câu này cho mình, chẳng lẽ nói là phương diện khác?
Diệp Thiếu Dương càng nghĩ càng giận, thật muốn xông lên Mao Sơn, túm cổ áo Thanh Vân Tử, liều mạng lắc, hướng lão hô to một tiếng: “Lão già, đừng giả thần giả quỷ ở đây, ông rốt cuộc biết cái gì, có cái gì dặn dò mau nói thẳng đi!”
“Chủ nhân, cái này, là đồ của ngươi sao?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, cúi đầu nhìn, Tiểu Bạch cầm một cái túi thơm dệt, tiếp nhận, lập tức có một mùi thơm ngát đập vào mặt, trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động, thiếu chút nữa chân nhũn té ngã, hương vị này... Đã gieo vào ký ức mình, vĩnh viễn cũng không thể quên được, đây là... mùi trên người Đàm Tiểu Tuệ!
Dùng ngón tay run run thò vào hương túi, lấy ra một cái lá cây, lá phong, đỏ bừng như máu.
“Đây là ta cùng ca ca sau khi độ kiếp, ở nơi các ngươi nán lại tìm được, ta cũng không biết có ý tứ gì, liền luôn giữ lại, lúc đến Long Hổ sơn, còn chưa lấy ra, thì đã xảy ra chuyện...”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương tắc nghẹn, hắn thoáng cái đã đoán được mục đích Đàm Tiểu Tuệ bỏ lại túi thơm: nàng lúc ấy cũng từng khuyên mình nhận chủ, bị mình từ chối, tuy nàng có thể vụng trộm bỏ lại túi thơm, lá phong bên trong, thật ra chính là lưu lại manh mối cho hai người bọn Tiểu Bạch: mình họ Diệp, dấu hiệu trên thiên sư bài cũng là lá phong.
Về phần nàng là lâm thời nhặt được lá cây nhét vào túi thơm, hay là trên người vẫn luôn có một cái túi thơm chứa lá phong... Cái đó không biết, nhưng, Diệp Thiếu Dương cảm khái nghĩ, nàng hiển nhiên là hy vọng hai đại yêu này có một ngày có thể tìm được mình, trở thành yêu phó trợ thủ của mình.
Nàng là nghĩ cho mình...
“Đây là vật một cô nương lưu lại.” Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng vuốt ve túi thơm, nói, “Nàng cũng là yêu, ngươi có thể gọi nàng tỷ tỷ.”
Tiểu Bạch mắt sáng ngời, nói: “Nàng cũng là yêu phó của chủ nhân sao?”
Diệp Thiếu Dương cười thê lương, “Ta không có cái phúc đó.”
Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Vậy vị tỷ tỷ đó bây giờ ở đâu?”
Diệp Thiếu Dương đem túi thơm cất vào trong giỏ của mình, thở dài nói: “Chờ giết xong quỷ mẫu, ta dẫn ngươi trở về vấn an cô ấy.”
Tình huống trước mắt không cho phép hắn quá mức sầu não.
Diệp Thiếu Dương nhìn mọi người, phát hiện đoàn người đều có mặt, hơn nữa nhìn qua đều không sao, vì thế hỏi chuyện xảy ra sau khi mình ngất đi, biết được mình ngất đi hai ba giờ, ở trong khoảng thời gian này, đoàn người đã khôi phục pháp lực, sau đó hợp sức đem thi khí và quỷ khí trong tượng đá xua đi, giúp nó phục hồi như cũ, hiện tại đã một lần nữa dựng lại, tu bổ phong ấn.
Vì phòng ngừa lại có địa thi linh tinh từ bên dưới đi lên, Nhuế Lãnh Ngọc dẫn đầu bố trí một cái địa linh trận pháp, ngăn cách địa khí, chuyện trước đó sẽ không xảy ra nữa.
Diệp Thiếu Dương nghe xong, vừa thoáng yên lòng, Nhuế Lãnh Ngọc lại bổ sung một câu: “Nhưng đừng cao hứng quá sớm, anh đợi lát nữa có thể tự đi xem, phạm vi kết giới, ở dưới lũ lệ quỷ kia ở bên ngoài dùng quỷ khí áp bách đang không ngừng thu nhỏ lại, một đêm đã thu nhỏ khoảng một phần năm, tiếp tục như vậy, không tới ba năm hôm nữa, chúng ta sẽ không có chỗ đặt chân.”