Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 573: Chương 573: Chương 573: Cao nhân hay là kẻ ngốc




“Ba năm ngày...” Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi, nói: “Hiện tại chỉ xem Tứ Bảo, chúng ta chỉ có thể làm sẵn chuẩn bị quyết chiến, chờ hắn chạy tới.”

Nói xong, lại quay đầu hướng Chanh Tử và Tiểu Bạch nhìn lại, nói: “Hai người đã là yêu phó của tôi, vậy là người một nhà, tôi bây giờ vừa lúc thiếu người đối phó quỷ mẫu, các người đã đến thì lưu lại giúp tôi.”

Chanh Tử và Tiểu Bạch không chút do dự gật đầu, “Chủ nhân nói gì, chúng ta làm cái đó, chết cũng không tiếc!”

“Không cần mấy cô chết.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, vụng trộm liếc Nhuế Lãnh Ngọc một cái, nói với hai người: “Ừ thì, các người luôn gọi tôi chủ nhân, bị người ta nghe được còn tưởng chúng ta chơi trò chơi gì, không ra sao cả, các người mau đổi cái xưng hô, Chanh Tử tôi không phải đã dạy cô sao, không được gọi tôi chủ nhân.”

“Gọi lão đại!” Qua Qua nhắc nhở.

Hai nữ yêu đành phải đáp ứng.

Diệp Thiếu Dương lại quay đầu hướng Trương Thi Minh nhìn lại, nói: “Ngươi nếu muốn đi, bây giờ trở về, nói cho Đạo Uyên chân nhân, đa tạ hắn giúp ta thu lưu yêu phó, nếu lần này ta không chết, tất nhiên tới tận cửa nói lời cảm tạ.”

Trương Thi Minh hừ một tiếng nói: “Ta không đi, ta không muốn giúp ngươi, nhưng trừ ma vệ đạo chính là bản chức của người tu đạo, hiện tại tà ma bên ngoài, ta cũng muốn góp một phần sức.”

Lời nói là to mồm không biết ngượng, sau khi nói xong, lại lấy lòng hướng Tiểu Bạch cười cười, nói: “Tiểu Bạch, tôi lưu lại giúp cô đó.”

“Tùy anh.” Tiểu Bạch thuận miệng nói, một đôi mắt thỉnh thoảng liếc hướng trên mặt Diệp Thiếu Dương, nào còn để ý tới gã.

Trương Thi Minh oán hận nhìn Diệp Thiếu Dương, hạt giống thù hận nảy mầm trong lòng.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy Diệp Tiểu Manh cũng ở bên cạnh, bảo cô đi tìm Diệp Bá, an bài cho mấy người này chỗ nghỉ chân, tuy các cô là yêu, nhưng đã tu thành hình người, trên hành vi cơ bản giống người, phải an bài như con người, không thể chậm trễ.

“Mọi người có thể đi nghỉ ngơi, hoặc là đi tuần tra một chút, tôi cần ở đây điều tức, bằng không ngay cả đường cũng đi không nổi.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, mặc kệ người khác, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức, rất nhanh tiến vào trạng thái vong ngã, lấy cương khí chậm rãi tưới nhuần kinh mạch bị thương, sau khi thổ nạp bốn chu thiên, tinh khí khôi phục, mở to mắt nhìn, Diệp Tiểu Manh đứng trước mặt, nhưng cũng chỉ có một mình cô.

“Bọn họ bị cha em kêu đi ăn cơm rồi, để em ở đây chờ anh. Anh không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì. Đa tạ.” Diệp Thiếu Dương đứng dậy, hai người cùng nhau kết bạn đi xuống núi.

Diệp Tiểu Manh chắp hai tay ở sau người, đi phía trước, đột nhiên quay đầu, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Thiếu Dương ca, hai yêu phó đó của anh thật xinh đẹp, thật đúng là hưởng thụ tề nhân chi phúc mà.”

Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, giận nói: “Nói cái gì thế, họ là yêu phó của anh, không phải lão bà của anh.”

“Không sai biệt lắm, dù sao nhìn qua họ cái gì cũng nghe lời anh, anh thu các cô ấy làm vợ, họ cũng sẽ không từ chối.”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười khổ nói: “Họ không phải loại hình anh thích, hơn nữa họ là yêu, anh không có khả năng thích một yêu quái.”

Diệp Tiểu Manh cười nói: “Vậy anh thích loại hình gì, như Nhuế tỷ tỷ sao?”

Diệp Thiếu Dương nghẹn lời, nhún vai, “Có thể đổi đề tài không?”

Diệp Tiểu Manh cười mà không nói.

Hai người vừa đi, vừa nhìn hướng con đường dưới núi, nơi nơi đều là thôn dân, nhất là trên con đường chính ở giữa kia, thôn dân tụ tập, ai cũng mờ mịt đứng hoặc ngồi, người nói chuyện cũng ít, ngay cả người trẻ tuổi cũng mất đi sức sống.

Diệp Tiểu Manh chỉ vào biên giới kết giới nói: “Thiếu Dương ca xem, bốn phía đều hướng vào giữa co rút lại rất nhiều rồi.”

Diệp Thiếu Dương tự nhìn lại, quả thực như thế, có rất nhiều căn nhà vốn ở trong kết giới, hiện tại cũng đều bị tử khí màu đen cắn nuốt rồi.

“Nói với Diệp Bá một chút, phòng ốc tới gần hắc khí hai mươi mét, tuyệt đối không cho ai ở, cũng tận lực đừng tới gần!”

Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, tỏ vẻ đã an bài tốt rồi.

“Thiếu Dương ca, em chỉ hận mình pháp lực quá yếu, không giúp được anh nhiều.” Diệp Tiểu Manh có chút mất mát nhìn Diệp Thiếu Dương, “Em rất muốn giống Nhuế tỷ tỷ, sóng vai chiến đấu với anh, chia sẻ áp lực cho anh.”

Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, cười nói: “Tương lai có cơ hội mà, chờ xử lý xong quỷ mẫu, anh viết phong thư cho sư phụ anh, bảo ông ấy thu em làm Nội môn đệ tử, như vậy không cần tới mấy năm, em đã có thể theo anh cùng nhau bắt quỷ.”

Diệp Tiểu Manh mắt sáng ngời, nhíu mày nói: “Em nghe nói Mao Sơn gần như không thu Nội môn đệ tử, Thanh Vân Tử đạo trưởng mấy năm nay cũng chỉ thu anh cùng Đạo Phong hai người mà thôi, em có thể chứ?”

“Anh nói có thể, là có thể.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Anh có nhược điểm của lão già đó, ông ấy không dám trêu vào anh. Huống hồ em xinh đẹp như vậy, ông ấy nhất định thích, ông ấy bình sinh chỉ thích mỹ nữ.”

Diệp Tiểu Manh bật cười, “Thiếu Dương ca anh không phải đang dỗ em vui vẻ chứ.”

“Anh là nghiêm túc, em có gạt em bao giờ?”

“Anh nói cái gì em cũng tin.” Diệp Tiểu Manh nghiêm túc gật gật đầu, “Vậy quyết định như thế!”

Hai người một đường xuống núi, đi qua đám người, Diệp Thiếu Dương thu hoạch toàn bộ mọi người nhiệt tình ân cần thăm hỏi, tình huống trước đó Diệp Thiếu Dương liều chết đối kháng quỷ mẫu đã được đám người Tiểu Mã truyền bá ra, các thôn dân này, không phải tất cả đều là người tốt, cũng có rất nhiều tiểu nhân, cũng có trộm cắp, cũng có nam nữ thông đồng thành gian, nhưng bản tính con người đều là giống nhau.

Khi có một người xa lạ vì bảo hộ ngươi, dũng cảm chiến đấu, không tiếc hiến ra sinh mệnh bản thân, mặc kệ ngươi là người tốt hay người xấu, ngươi đều sẽ phát ra cảm động từ trong lòng.

Cho nên, các thôn dân này kính yêu đối với Diệp Thiếu Dương, hoàn toàn là phát ra từ trong lòng, hơn nữa Diệp Thiếu Dương là người địa phương, là người của chính bọn họ, cái này lại làm sâu sắc thêm một tầng cảm giác thân thiết.

Bọn họ càng là như thế, Diệp Thiếu Dương càng cảm thấy trách nhiệm của mình trọng đại, nhìn phương hướng tử khí tràn ngập, hít sâu một hơi, trận chiến này, chỉ có thể thắng không thể thua, bởi vì thua không nổi.

Tứ Bảo so với mọi người đoán trước còn tới sớm hơn, nhưng nhìn thấy người được hắn xưng là cao tăng kia, bao gồm Diệp Thiếu Dương ở trong, đều cảm thấy có chút không thể tin:

Vốn cho rằng cái gọi là cao tăng, nhất định là lão nhân, tốt nhất còn có thể có một bộ râu, mặc áo cà sa rách tung toé, như vậy mới có thể cho người ta cảm giác cao nhân.

Nếu lấy tiêu chuẩn này để đánh giá, vị “An Tĩnh Phong” trước mắt này không có một điểm phù hợp: nhìn qua, vị cao tăng này trắng trẻo nõn nà, chỉ ba mươi mấy tuổi, nhưng nghiêm túc nhìn, lại như đã bốn năm mươi tuổi, thậm chí già hơn, khiến người ta không thể nào phán đoán tuổi chân thật của hắn.

Hơn nữa hắn cũng không phải hòa thượng, mà là trang phục “đầu đà”: đỉnh đầu là trọc, nhưng hai bên có tóc thẳng thật dài rối tung xuống, mặc một cái áo choàng màu vàng rất dài, quần dài giày ủng, nhìn qua phi thường khác loại.

Quan trọng nhất là, từ sau khi tiến vào, hắn đã tìm đến Diệp Bá, đòi rượu thịt, sau khi kiếm được, cũng không quản người khác, một chân giẫm lên ghế, ăn thùng uống vại, miệng còn vừa hát một bài ca khúc mạng cũ rích: van em cho anh một cơ hội, đừng vô tâm đối với lời yêu nữa...

Diệp Thiếu Dương tìm một cơ hội đem Tứ Bảo kéo ra ngoài, hỏi: “Ngươi xác định ngươi tìm được không phải huynh đệ sinh đôi của cao tăng đó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.