Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 909: Chương 909: Chương 909: Không chết không ngừng




Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, Lăng Vũ Hiên vì bản thân, thật sự là không có gì không thể làm, tuy nói Ngọc Thần Tử dùng quỷ hồn tế luyện ngoại đan tuyệt đối là sai, nhưng vì giũ sạch quan hệ, nói ra loại lời này, thật sự có chút bỏ đá xuống giếng.

Huống chi Ngọc Thần Tử chết, còn là vì hắn.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên cảm thấy Ngọc Thần Tử có chút đáng thương.

May mắn hồn phách Ngọc Thần Tử đã vào âm ty, bằng không nghe thấy đoạn lời này của Lăng Vũ Hiên, không biết tâm tình thế nào?

“Vì hàng yêu trừ ma, Lăng Vũ Hiên ta sẽ tiếp tục lưu lại, cùng mọi người kề vai chiến đấu, phong ấn yêu vương.”

Lăng Vũ Hiên quay lại, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương: “Việc hôm nay, ta sẽ nhớ ở trong lòng, ước đấu giữa chúng ta, còn chưa kết thúc!”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, lắc đầu. “Lăng Vũ Hiên, ngươi căn bản không tính là người.”

“Nếu là sư phụ ta, vì ta hy sinh, ta mặc kệ hắn là người tốt người xấu, cho dù hắn giết hết người cả thế giới, hắn cũng là sư phụ ta, người khác có thể chửi bới hắn, ngươi không thể!”

Người ở chung quanh nghe được đoạn lời này, đều động dung.

Lăng Vũ Hiên nghiến chặt răng, vẻ mặt dữ tợn.

“Không bằng kết thúc ngay bây giờ đi.” Diệp Thiếu Dương đi về phía trước một bước, nói.

Thằng ôn trước mắt này, mới là đầu sỏ gây nên tất cả, nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc hôn mê, Qua Qua bị thương nặng, một ngọn lửa thù hận lại thiêu đốt lên ở trong lòng.

Trương Vô Sinh bước dài một bước lao tới giữa hai người, hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay nói:

“Diệp sư điệt, hai người các ngươi vô luận như thế nào không thể đánh nữa. Ngọc Thần Tử sư huynh mất mạng, đã là tổn thất thảm trọng, hai người các ngươi hiện tại là trụ cột, nếu lại có sơ xuất... Xin lấy đại cục làm trọng.”

Đám tông sư Thích Tín Vô cũng đi ra khuyên bảo.

Lúc này thi thể Ngọc Thần Tử cũng thu thập xong, dùng một miếng vải đỏ bọc lại, tính đưa đi.

Long Dương chân nhân nói: “Trước đừng đưa đi, tuy nói dựa theo quy củ giới pháp thuật, đấu pháp mà chết, không quan hệ với người ngoài, nhưng hiện tại là xã hội pháp chế, đã có người chết, như thế nào cũng phải thông báo cảnh sát.”

Cũng khéo, hắn vừa dứt lời, xa xa liền truyền đến tiếng còi cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát chạy đến cửa khách sạn.

Từ trên xe có mấy vị cảnh sát xuống, một người cầm đầu thế mà lại là Tạ Vũ Tình.

Hàng lông mày nhíu của Diệp Thiếu Dương giãn ra, vốn đang nghĩ cảnh sát đến đây sẽ có phiền toái, là Tạ Vũ Tình, vậy mọi sự đại cát. Nhưng, là ai thông báo cô ấy tới?

Mang theo hồ nghi xoay người nhìn lại, thấy lão Quách nháy mắt với mình, nhất thời hiểu, nhất định là lão tiểu tử này thấy Ngọc Thần Tử chết, sợ đối phương báo cảnh sát trước, ngành khác đến, bất lợi với mình, cho nên lén gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình.

“Huynh thật sự là lão hồ li.” Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói với hắn.

“Ta là cửu vĩ thiên hồ.” lão Quách bĩu môi.

Lăng Vũ Hiên thấy có cảnh sát đến, không rõ chi tiết, hướng một đệ tử Côn Luân sơn nháy mắt, tiểu tử đó ngầm hiểu, lập tức tiến lên, nói với Tạ Vũ Tình: “Cảnh quan, có người đã chết!”

“Người chết đâu?”

Tiểu đạo sĩ chỉ chỉ vải đỏ bọc thi thể Ngọc Thần Tử, chỉ vào Diệp Thiếu Dương nói: “Hung thủ ở đây!”

Tạ Vũ Tình nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, đi qua.

Đám người Lăng Vũ Hiên còn chờ Diệp Thiếu Dương bị còng tay bắt đi, kết quả Tạ Vũ Tình biểu hiện làm bọn họ mở rộng tầm mắt:

Cô đưa tay sờ sờ mặt Diệp Thiếu Dương, thân thiết nói: “Cậu không sao chứ?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

“Cậu không có việc gì là được rồi, cậu lên xe trước, trở về nói sau.”

Đám người Lăng Vũ Hiên vốn còn trông cậy vào lợi dụng cảnh sát chế tạo chút phiền toái cho Diệp Thiếu Dương, thấy một màn như vậy, hoàn toàn tuyệt vọng.

Tạ Vũ Tình đến, một trận chiến với Lăng Vũ Hiên tự nhiên không có cách nào đánh tiếp.

Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn Lăng Vũ Hiên, đột nhiên làm một hành động làm người ta giật mình: từ trong ba lô lấy ra Diệt Linh Đinh, ở lòng bàn tay của mình vẽ một cái “X”, máu tươi theo cổ tay chảy xuống.

“Thiếu Dương cậu làm gì!” Tạ Vũ Tình lập tức xông lên, vẻ mặt khẩn trương.

Người giang hồ quyết đấu, cần cắt tay áo trước, pháp sư nếu tỏ vẻ quyết tâm giết chết một người, chính là ở lòng bàn tay vẽ xiên, thể hiện trái tim kiên quyết.

Diệp Thiếu Dương giơ bàn tay đổ máu, nhìn Lăng Vũ Hiên, lạnh lùng nói: “Ta lấy Tam Thanh thề, nhất định phải giết ngươi, không chết không thôi!”

Lăng Vũ Hiên sắc mặt phát lạnh, nâng tay trái, ngón trỏ tay phải từ lòng bàn tay xẹt qua, móng tay cũng vẽ ra hai vết máu.

“Diệp Thiếu Dương, chờ một trận chiến phong yêu chấm dứt, ta nhất định giết ngươi!”

Diệp Thiếu Dương xoay người trở lại trong xe của lão Quách. Tiểu Thanh, Tiểu Bạch còn có Mỹ Cơ lục tục đi vào, cũng không cần Diệp Thiếu Dương phân phó, lục tục hóa thành khói, tiến vào Âm Dương Kính bên hông hắn.

Tiểu Mã hướng Lăng Vũ Hiên giơ ngón tay giữa, dùng khẩu hình mắng hắn một câu, cũng đi theo lên xe.

Tạ Vũ Tình lưu lại mấy cảnh sát điều tra hiện trường, mình lái xe trở về trước, ý bảo mang Diệp Thiếu Dương trở về điều tra, mặc kệ nói như thế nào, khuôn mẫu vẫn cần đi một lần.

Nhuế Lãnh Ngọc nằm ở trên ghế sau, Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống ở bên cạnh cô, nắm cổ tay cô, dùng cương khí cảm giác, phát hiện trong cơ thể cô quả thật yêu khí tràn đầy, nhưng tâm mạch bị phong, yêu khí chỉ lưu chuyển ở thân thể, không có nguy hiểm tính mạng.

Không chờ được tới khi trở về, Diệp Thiếu Dương ở trên xe đã vận công đem yêu khí trong cơ thể cô bức ra, sau đó đem cô ôm vào trong lòng, vẽ bùa cho cô uống nước.

Nhuế Lãnh Ngọc cuối cùng tỉnh lại, mở mắt, thấy mặt Diệp Thiếu Dương, thở phào một cái, từ từ nói: “Không sao rồi?”

“Không sao rồi.” Diệp Thiếu Dương tặng cho cô một cái mỉm cười an tâm: “Cô cái gì cũng không biết, sao biết không có việc gì nữa?”

“Tôi biết, anh khẳng định sẽ đến cứu tôi, nhìn thấy anh, bản thân sẽ không sao nữa.”

Diệp Thiếu Dương nghe thấy câu này, cảm giác trái tim mình sắp hòa tan, thuận miệng nói: “Đừng nói chút việc nhỏ ấy, cho dù cô xuống lục đạo luân hồi, tôi cũng có thể đem cô tìm về.”

Lời nói ra khỏi miệng, trong lòng đột nhiên sinh ra một luồng hàn ý không biết từ đâu tới, một tia cảm giác thần bí ập vào trong lòng.

Lão Quách từ ghế lái quay đầu, quát lớn: “Ngữ thông quỷ thần, đệ là thiên sư, càng không nên nói hươu nói vượn, cẩn thận lời nói thành sự thật!”

Diệp Thiếu Dương không dám nói lung tung nữa, ngồi thẳng dậy.

Nhuế Lãnh Ngọc khôi phục một hồi, ngồi dậy, hỏi Diệp Thiếu Dương sự tình, Diệp Thiếu Dương nói một lần, Nhuế Lãnh Ngọc nghe nói Ngọc Thần Tử đã chết, giật mình thật lâu nói không ra lời.

“Ngọc Thần Tử đã chết, anh và Lăng Vũ Hiên, thật sự là không chết không thôi rồi.”

“Hắn ở trong mắt tôi, đã là người chết.” Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói.

Sau đó lại hỏi về tình huống cô bị yêu khí nhập vào, Nhuế Lãnh Ngọc nói ra theo sự thật.

“Đầu tiên là chén rượu đó có vấn đề, hiện tại nghĩ đến, hẳn là bỏ thứ gì đó như Thiềm Tô, thất vĩ yêu hồ tự mình xử lý, tôi lại nhất thời sơ ý, chưa phát hiện được.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Một con thất vĩ yêu hồ, lại thêm một con hồ tinh dùng để dẫn dụ cô, thừa dịp cô chưa chuẩn bị, hoàn toàn có thể tóm được cô, vì sao còn phải giở trò ở trong rượu?”

“Có thể là hai tầng bảo hiểm đi.”

Diệp Thiếu Dương ngẫm lại cũng đúng, hồ tinh đã ra tay, khẳng định sẽ gắng đạt tới ổn thỏa.

Cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng hiểu ý tứ lời nói kia của Lăng Vũ Hiên lúc trước, tức giận nện một quyền ở trên đùi mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.