Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 910: Chương 910: Chương 910: Thân thế của Qua Qua 1




“Lăng Vũ Hiên này, thật sự là ngu đến cực điểm, hắn đem cô mang đi, nhắm chừng là muốn dùng để kích thích tôi, thật ra kế hoạch của hồ tinh, là để chúng tôi tự giết lẫn nhau... Kết quả ngược lại đem sư phụ hắn hại chết.”

Nhắc tới cái chết của Ngọc Thần Tử, Diệp Thiếu Dương cũng có chút thổn thức không thôi.

Lão già này tuy không phải thứ gì tốt, đả thương Qua Qua hắn cũng có phần, chết đáng đời, nhưng mà đầu sỏ gây nên là Lăng Vũ Hiên.

Xe lái đến dưới núi, bị xe cảnh sát của Tạ Vũ Tình ép đỗ lại.

Tạ Vũ Tình xuống xe đi qua, hỏi thăm Nhuế Lãnh Ngọc trước, thấy cô không có việc gì cũng an tâm, nghe Diệp Thiếu Dương đem sự tình nói ra một lần, cũng oán giận không thôi.

Vụ án này liên lụy tới giới pháp thuật, tất nhiên là do Tạ Vũ Tình dẫn dắt ban điều tra hiện trường thần quái đến thụ lí, nhưng dù sao cũng chết người, quan hệ trọng đại, Tạ Vũ Tình vốn định để Diệp Thiếu Dương đi sở cảnh sát lấy khẩu cung, tiện vào hồ sơ.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu từ chối.

“Tôi hiện tại thật sự không có thời gian, yêu vương sắp xuất thế, chúng ta trở về an bài, đem những đứa nhỏ kia cứu ra trước rồi nói. Chuyện lấy khẩu cung, chờ kết thúc đi.”

Tạ Vũ Tình nghĩ nghĩ nói: “Nếu xuất động đội Phi Hổ mà nói, có biện pháp nào đối phó lũ yêu tinh đó không, trước kia lúc chưa quen cậu, bọn chị đối phó cương thi từng làm như vậy.”

“Chị nghĩ cũng không cần nghĩ, cương thi và yêu tinh là hai việc khác nhau, đối phó cương thi dùng ****** là được. Yêu tinh mà nói, thật ra thủ đoạn thường quy cũng có thể, nhưng đây dù sao không phải yêu quái bình thường, hiện tại biết đến, ít nhất có một con bát vĩ yêu hồ cùng thất vĩ yêu hồ, ngay cả pháp sư chúng tôi đối phó cũng rất lao lực.”

Nghĩ nghĩ, Diệp Thiếu Dương nói: “Nhưng người của chị có thể canh giữ ở phụ cận, tôi nghĩ cách đem bọn nhỏ cứu ra, chị lái thêm mấy chiếc xe, đến lúc đó tiếp ứng. Chị có thể kiếm chút lựu đạn... Thôi, thứ đó quá nguy hiểm.”

Tạ Vũ Tình lập tức tiếp nhận đề tài nói: “Bọn chị đều trang bị súng chu sa, tổng cộng hơn hai mươi khẩu, hữu dụng không?”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Kiếm đâu vậy?”

Tạ Vũ Tình hướng lão Quách bĩu môi: “Lão già này hiện tại hợp tác với bọn chị mà, cung cấp không ít trang bị pháp thuật, bọn chị dù sao cũng là một ngành, có chút việc nhỏ cũng không thể luôn tìm các cậu.”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy ngoài ý muốn gấp bội nhìn lão Quách một cái: “Huynh thật đúng là khoan lỗ đào hang nha, vụ làm ăn gì cũng làm.”

“Có tiền ai không kiếm.” Lão Quách cười hắc hắc.

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Vốn tôi là trông cậy vào đám người kia tiếp ứng, hiện tại xảy ra việc này, còn tìm bọn họ, Lăng Vũ Hiên không ngáng chân đã không tệ rồi, vẫn là chúng ta tự mình động thủ đi.”

Lập tức bảo lão Quách và Tạ Vũ Tình đi chuẩn bị mấy chục khẩu súng bắn nước, bên trong đựng máu chó đen hoặc là máu lợn đen, còn có một chút thiết bị khác, đến lúc đó cùng nhau bắn, có thể tạo thành một “lưới hỏa lực”, yểm hộ mình cứu lũ trẻ kia đi ra.

“Nếu chỉ có bản thân chúng ta động thủ, người sợ là không đủ.” Lão Quách chần chờ nói: “Trong cô nhi viện kia, không biết cất giấu bao nhiêu lệ quỷ đại yêu, phải ổn thỏa, dù sao có nhiều trẻ con như vậy. Tiểu sư đệ, Ngô Gia Vĩ kia không tệ, có lẽ có thể kéo hắn đi theo.”

Diệp Thiếu Dương cũng nhớ tới người này, lúc trước hắn cũng đã giúp mình không ít.

“Không sai, gã này là có thể kết bạn, chỉ là không có phương thức liên hệ.”

“Ta có, bọn họ đều từng đi trong tiệm của ta mua đồ, ta trở về sẽ liên hệ, bảo hắn đi tìm đệ. Đúng rồi, còn có tiểu cô nương kia, Phổ Đà sơn, con người cũng không tệ.”

“Ồ đúng, tiểu cô nương đó, rất xinh đẹp.”

“Có gì quan hệ với xinh đẹp?” Tạ Vũ Tình hỏi.

“Không có quan hệ.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Chỉ nói như vậy.”

Lập tức lấy ra di động, gửi tin nhắn cho Ngô Hiểu Tầm.

Chuẩn bị vật phẩm như máu chó mực cần thời gian, lão Quách và Tạ Vũ Tình cùng nhau rời đi, đổi Tiểu Mã lái xe, chở Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc trở lại khách sạn.

Bọn họ chân trước vừa mới vào cửa, Tứ Bảo đã gọi điện thoại tới, hỏi bọn họ vị trí, sau đó từ nhà ga chạy tới.

Sau khi vào phòng, Diệp Thiếu Dương đem Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Mỹ Cơ đều thả ra, bảo bọn họ điều tức khôi phục, sau đây còn có một cuộc ác chiến đang chờ.

“Đúng rồi, các người giết pháp sư, âm ty bên kia sợ là sẽ có phiền toái.” Diệp Thiếu Dương hơi lo lắng nói.

Tiểu Thanh nói: “Phiền toái khẳng định có, hồn phách lão già kia đi âm ty, không thiếu được cần tìm chúng ta đi đối chứng, đến lúc đó nói thật, dù sao hợp tình hợp lý, nhắm chừng diêm vương cũng sẽ không làm khó chúng ta quá.”

“Yên tâm đi, lão đại sẽ không để các ngươi bị phạt, chờ âm ty triệu hồi các ngươi rồi nói sau.”

Diệp Thiếu Dương đem Qua Qua cũng thả ra.

Qua Qua từ trong bùa đi ra, lập tức ngã chỏng vó nằm ở trên giường, mọi người nhìn tới, Qua Qua đã khôi phục hơn phân nửa, sắc mặt cũng dễ coi hơn rất nhiều.

Nó là quỷ của Quỷ Vực, sau khi bị thương tự lành rất nhanh, chỉ là trên người và trên mặt vẫn có những vết sẹo mờ nhạt, chưa phục hồi như cũ, biểu hiện nó từng chịu tội.

“Vương bát đản!” Tiểu Mã đánh một quyền vào trên tủ đầu giường, đem điện thoại chấn động rơi cả xuống.

Diệp Thiếu Dương cũng siết chặt hai nắm đấm, lửa giận đang thiêu đốt.

Thân thể Nhuế Lãnh Ngọc cũng vừa khôi phục, tựa vào trên giường, đưa tay đem Qua Qua kéo qua, nói: “Ngươi biết rõ cứu không được ta, vì sao ngốc như vậy, chẳng may ngươi chết, ngươi bảo ta làm sao bây giờ, chẳng phải là phải áy náy cả đời.”

“Ta không thể nhìn ngươi gặp chuyện, hắc hắc, ta không sao.” Qua Qua ngọt ngào cười, bò đến trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc, giống như đứa nhỏ làm nũng.

“Các ngươi ai cũng không thể có chuyện gì, chúng ta là người một nhà, nhớ kỹ.” Diệp Thiếu Dương nói: “Chúng ta không chọc vào người khác, ai chọc tới chúng ta, cho dù là Phong Đô đại đế, cũng không sợ!”

Tiểu Mã nghe xong lời này, nhất thời nổi lòng hào hùng: “Đúng, xem nhẹ sinh tử, không phục thì làm, ai trêu chúng ta, mọi người cùng nhau **** tới chết!”

Tiểu Thanh, Tiểu Bạch nhìn nhau cười. Mỹ Cơ cũng cười lên.

“Ừ, là người một nhà.” Qua Qua ôm cổ Nhuế Lãnh Ngọc, hôn ở trên mặt cô một cái.

Tiểu Bạch bĩu môi: “Không biết xấu hổ, ngươi cũng một ngàn tuổi rồi đó.”

“Một ngàn tuổi người ta cũng là trẻ con.” Qua Qua ôm cổ Nhuế Lãnh Ngọc, hướng Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt: “Lão đại ngươi có phải rất ghen tị hay không?”

“Cút!” Diệp Thiếu Dương lập tức đỏ mặt, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, Nhuế Lãnh Ngọc cũng đang nhìn hắn, bất đắc dĩ cười.

Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đi mở cửa, là Chanh Tử đến, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức bổ nhào vào trong lòng hắn.

Mỗi lần gặp mặt đều là như thế này, lần này cũng không ngoại lệ.

Diệp Thiếu Dương dẫn cô trở lại phòng ngủ, vừa vào cửa, đám người Tiểu Bạch ‘Phốc’ một tiếng cười lên, mặt Nhuế Lãnh Ngọc có chút đen.

“Làm sao vậy.” Diệp Thiếu Dương có chút buồn bực.

Tiểu Mã chỉ chỉ gương trang điểm trên tường đối diện.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới rõ duyên cớ: trên mặt trên cằm mình có ít nhất mười dấu môi son.

“Ta hôn đó, ta tự thú, là ta cường hôn.” Chanh Tử giơ tay.

Diệp Thiếu Dương cạn lời, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, cô hôn tôi thì hôn đi, một yêu tinh, cô thoa son môi làm gì?

Chanh Tử và Tiểu Bạch vừa gặp mặt, lập tức thân thiết hi hi ha ha.

Đợi thêm chỉ chốc lát, Tứ Bảo cũng chạy tới, ngoài dự đoán của mọi người là, hắn còn mang một vị khách không mời mà đến: Nhạc Hằng. Thiếu niên thần bí có được Chu Tước lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.