“Cậu là như thế nào tìm được hắn?” Diệp Thiếu Dương nhìn Nhạc Hằng, cực kỳ kinh ngạc.
“Là hắn tìm tôi.” Tứ Bảo cười lên: “Hắn có số của tôi, tự mình tìm đến.”
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai Nhạc Hằng: “Tiểu tử, cậu đã tìm được cái gọi là ký ức rồi sao?”
Nhạc Hằng gật gật đầu.
“Vậy... Cậu đã biết mình là ai?”
“Tôi là Nhạc Hằng.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Tiểu Mã tiếp nhận đề tài, nói: “Hỏi thân phận cậu, thân phận hiểu không, nhà ở thôn nào, trong thôn mấy hộ, mỗi người mấy mẫu ruộng, trong ruộng có mấy con bò.”
Nhạc Hằng ngơ ngác nhìn hắn, nói: “Hiện tại không thể nói.”
Lại là câu này, giống với Qua Qua. Trong giây lát, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Qua Qua.
Lúc này Nhạc Hằng nói: “Tôi nghe Tứ ca nói mấy người muốn đối phó cửu vĩ thiên hồ.”
Tứ ca? Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, mới biết được hắn nói là Tứ Bảo, vài ngày không gặp, đã làm anh người ta rồi?
“Cửu vĩ thiên hồ, lợi hại không?”
“Lợi hại, rất lợi hại, so với quỷ mẫu chúng ta lần trước đối phó còn lợi hại hơn.” Diệp Thiếu Dương trả lời theo sự thật.
Nhạc Hằng mỉm cười: “Tôi lại thích kẻ lợi hại.”
“Đến đến, tiểu thịt tươi, chúng ta lại đây tâm sự.” Tiểu Bạch và Chanh Tử cùng nhau đem Nhạc Hằng kéo đến phòng ngủ, bắt đầu đùa giỡn. Nhạc Hằng không nhúc nhích, càng làm bọn họ cảm thấy thú vị, ra sức trêu hắn.
Diệp Thiếu Dương tới bên giường, thấy Qua Qua nằm ở trên giường, chơi di động của Nhuế Lãnh Ngọc, nhìn đã không có việc gì, vì thế kéo qua, xách tai nó, cười dữ tợn nói: “Ngươi nói thực cho ta, ngươi có phải thập nhị niên thiền hay không?”
Sắc mặt Qua Qua nháy mắt biến hóa, trầm mặc không nói.
Diệp Thiếu Dương buông tai nó ra, hai tay chống ở bên giường, nhìn nó, nói: “Ngươi có chuyện gì, ngay cả ta cũng không thể nói? Ở đây đều là người thân của ngươi, ngươi sợ cái gì?”
Qua Qua ngẩng đầu, tội nghiệp nhìn Diệp Thiếu Dương, lại nhìn nhìn đoàn người.
Mọi người cũng đều nhìn nó, lẳng lặng chờ.
“Nói ra, các ngươi sẽ ghét bỏ ta hay không...”
“Ngươi có nói hay không!” Chanh Tử là người đầu tiên ồn ào lên: “Ai ghét bỏ ngươi!”
Mỹ Cơ nói: “Đúng vậy, ta là hà cơ, sinh linh tà ác, các ngươi đều không ghét bỏ ta...”
Qua Qua cắn cắn môi, gật gật đầu: “Ta là thập nhị niên thiền, nhưng... Ta là hồng hoang dị chủng, khác với phật trùng của nhân gian, ta là... Ma chủng.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương kịch liệt chấn động một cái, ve, thông thiện, ở nhân gian gọi là Phật trùng, sinh hoạt ở trong lòng đất mười hai năm, hàng năm lột xác một lần, sau khi thành trùng chui ra khỏi mặt đất, nhưng không được bao lâu sẽ chết đi.
“Tên này rất quen thuộc...” Tiểu Mã xoa huyệt Thái Dương: “Ồ đúng rồi, Thất bà bà! Qua Qua ngươi sẽ không là cháu chắt của Thất bà bà chứ?”
“Ngươi mới là cháu bà ta!”
Qua Qua trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ta nói, ta là ma trùng, không phải Phật trùng nhân gian. Ta trải qua mỗi một lần tâm kiếp, sẽ lột xác một lần, thực lực cũng tăng cường gấp đôi, vốn ta sắp lột xác rồi, còn thiếu một tầng tâm màng chưa chui ra được, hôm nay đấu pháp, bị súc sinh kia dùng linh lực đánh một đòn, vừa lúc xé rách tâm màng, trái lại đã thành toàn ta.”
Qua Qua đứng lên ở trên giường, ở trước mắt bao người, thân thể dần dần xảy ra biến hóa, biến thành bộ dáng một con ve.
Nhìn qua không đáng sợ chút nào, ngược lại phi thường đáng yêu, hai con mắt to tròn xoe mọc ở đỉnh đầu, chớp chớp. Phía sau mọc một đôi cánh thật dài, bên trên có ba đường màu đỏ dựng thẳng giống mạch máu.
“Cái này nói lên ta đã lột xác ba lượt.” Đối mặt đoàn người dò hỏi, Qua Qua nói, lập tức lại biến trở về thân người.
Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: “Ngươi là thập nhị niên thiền, vì sao trên người không có yêu khí, ngược lại có quỷ khí?”
Mình đến bây giờ mới biết được nó là yêu, không phải quỷ.
Qua Qua có chút xấu hổ nói: “Ta là quỷ thể yêu thân, tương đối đặc thù... Hắc ám ma trùng, vốn chính là quỷ yêu song thể.”
Quỷ yêu song thể, là một loại sinh linh hình thái đặc thù của Quỷ Vực, bình thường đều ẩn núp ở sâu trong Quỷ Vực, bờ bắc sông Ấm Thủy, cách âm ty khá xa, Diệp Thiếu Dương chưa từng có qua lại, chỉ là nghe Thanh Vân Tử nói qua, cũng không hiểu biết lắm.
“Chỉ chuyện này, có cái gì không thể nói?” Diệp Thiếu Dương rất buồn bực.
Qua Qua cúi đầu, lắc lắc đầu.
“Không riêng gì cái này, là cha ta, ta... Là con của đế quân.”
“Đế quân, đế quân nào?” Diệp Thiếu Dương nhất thời chưa phản ứng lại.
Qua Qua hít sâu một hơi, nói: “Thái Âm sơn chi chủ, Vô Cực Quỷ Vương.”
Lời vừa nói ra, trừ Tiểu Mã thường dân này, toàn bộ mọi người đều kêu ra tiếng, Nhuế Lãnh Ngọc vốn tinh thần uể oải, nghe xong lời này cũng từ trên giường nhảy dựng lên.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, dùng cái tay hầu như run run vẽ một đạo Huyết Tinh Phù, dán trên cửa sổ, sau đó trở lại bên người Qua Qua, không nói gì, chờ nó nói tiếp.
Qua Qua nghịch góc áo của mình, cúi đầu chậm rãi nói:
“Các ngươi cũng không cần quá ngạc nhiên, Quỷ Vương trăm con, ta chỉ là một trong số đó, ta từ nhỏ sinh ở trong Thái Âm sơn huyết thổ địa, ngày đêm nghe ma âm, liên tục tu luyện. Sau khi có chút thần thông, dựa theo quy củ gia tộc, ở ngoài Thái Âm sơn làm một gã quỷ dịch, chậm rãi lịch luyện.
Một năm đó, ta quen biết một đạo sĩ bị bắt đến, cũng bị sung thành quỷ dịch, đương nhiên là một du hồn, ta là nói hắn lúc còn sống là đạo sĩ.
Chúng ta cùng nhau làm việc, hắn sau khi biết được thân phận của ta, liền hướng ta truyền đạo, dạy ta hiểu thế nào là thiên địa đại đạo... Ta tuy đến bây giờ cũng chưa thể ngộ đạo, nhưng dù sao có chút khai ngộ.
Về sau ta mới biết được, sư phụ ta... Chính là đạo sĩ này, hắn là cố ý lăn lộn đến trong Thái Âm núi, tính làm một phen đại sự, hắn hướng ta truyền đạo, chính là muốn lợi dụng thân phận của ta, giúp hắn đi Thái Âm sơn Hỗn Nguyên điện trộm một món đồ...
Đương nhiên mục đích của sư phụ là tốt, ta cũng đồng ý, nhưng về sau chúng ta thất bại, sư phụ ta bị bắt, toái hồn mà chết, ta ở Quỷ Vực không nán lại nổi nữa, liền chạy đến nhân gian, du đãng trăm năm, kiến thức rất nhiều tình huống nhân gian, cũng dần dần có tính tình của con người.
Ta du đãng mãi, ngẫu nhiên cũng đi Quỷ Vực... Về sau, thì gặp được lão đại ngươi.”
Qua Qua ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, lại nhìn nhìn mọi người: “Tình huống của ta, chỉ là như thế, trước đó giấu diếm, không phải vì cái gì khác, là sợ các ngươi ghét bỏ xuất thân của ta, sẽ không cần ta, ta rất sợ.
Gặp được lão đại, còn có các vị, khiến ta có một loại cảm giác ‘nhà’, ta hiện tại chỉ có các ngươi những người thân này, nếu các ngươi cũng không cần ta...”
“Đứa ngốc.” Diệp Thiếu Dương hướng trên đầu cho nó một cái vỗ, rồi lại xoa xoa.
“Người ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng có thể lựa chọn cuộc đời của mình. Ngươi đã khai ngộ, chính là cơ duyên, có cái gì phải tự ti. Lại nói... Ngươi cũng đem chúng ta coi là người nhà rồi, người trong nhà còn có thể kỳ thị ngươi hay sao?”
Qua Qua vui vẻ cười lên, thở ra một hơi nói: “Được rồi, tâm sự cũng đã nói ra, rất nhẹ nhàng, về sau ngươi chính là cha ta.” Quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc: “Ngươi là mẹ ta.”