Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 912: Chương 912: Chương 912: Thái Âm sơn chi chủ




Hai người nhất thời đỏ mặt.

“Ồ không đúng, hắc hắc, ngươi có con trai rồi, Thất Bảo mỗi ngày ồn ào muốn lên gặp ngươi, ta chưa cho...”

Diệp Thiếu Dương nhìn trộm Nhuế Lãnh Ngọc, Nhuế Lãnh Ngọc cũng liếc hắn, nói: “Anh có con với người ta lúc nào?

“Khụ khụ, hiểu lầm, hiểu lầm, về sau nói sau.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, lại hướng đầu Qua Qua vỗ một cái: “Con cháu cái gì, ngươi là huynh đệ của ta. Đúng rồi, sư phụ ngươi là ai?”

“Là một đạo sĩ không có danh hiệu, ta ngay cả hắn là môn phái nào cũng không biết.” Qua Qua thở dài, vẻ mặt có chút cô đơn hẳn lên. “Hắn là người tốt, đáng tiếc hắn quá ngây thơ rồi, một mình hắn, sao có thể đấu lại Thái Âm sơn...”

“Thì ra, thật sự có...” Nhuế Lãnh Ngọc dừng một chút, cũng chưa nói ra bốn chữ “Vô Cực Quỷ Vương”, sửa nói: “Thì ra thật sự có Thái Âm sơn chi chủ, Qua Qua, bộ dáng hắn thế nào, rốt cuộc có bối cảnh gì?”

Qua Qua lắc đầu: “Ta nói là con trai hắn, thật ra không phải là sinh đẻ bằng bào thai, chỉ là một con thiền trùng bình thường, bởi vì tư chất tốt, được hắn điểm thần chí, nói trắng ra là một người hắn chọn trúng, hắn có mấy trăm đứa con như vậy, đều là đối tượng bồi dưỡng, tương lai dùng để sai phái, ta căn bản chưa từng gặp hắn, cũng chưa từng lên Thái Âm sơn.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi sau khi trốn đi, Thái Âm sơn vẫn luôn phái người bắt ngươi, là sợ ngươi tiết lộ bí mật gì?”

“Sợ ta tiết lộ vị trí Thái Âm sơn, ta cũng chỉ biết bí mật này.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu.

“Cái gì là Thái Âm sơn, Tiểu Diệp Tử, tôi từng nghe cậu vài lần nói cái tên này, mỗi lần hỏi cậu đều không nói rõ, mau mau nói cho tôi một chút!” Tiểu Mã gấp đến độ không nhịn được, túm cánh tay Diệp Thiếu Dương, dùng sức dây dưa, Diệp Thiếu Dương đành phải nói đơn giản cho cậu ta một lần:

Từ trước tới nay, giới pháp thuật mỗi người đều biết Thái Âm sơn tồn tại, biết nó ở bờ bắc sông Ấm Thủy của Quỷ Vực, trong một mảng không gian hỗn độn, vẫn luôn thu nạp du hồn Quỷ Vực, hình thành một thế lực khổng lồ mà thần bí.

Về Thái Âm sơn, có quá nhiều truyền thuyết thần bí, tỷ như lời đồn Thái Âm sơn chi chủ, Vô Cực Quỷ Vương, chính là thời điểm lão tử hóa Hồ, từ trên người chém xuống một luồng ác niệm, hoá sinh thành linh, ở Quỷ Vực tu luyện ngàn năm, tu vi có thể so với Phong Đô đại đế...

Thái Âm sơn luôn luôn mở rộng thế lực, ý đồ khiêu chiến quyền uy âm ty, từng xảy ra rất nhiều lần chiến tranh với nhau, mỗi một lần đều là Thái Âm sơn xâm nhập, sau đó bị đánh đuổi, một lần cuối cùng, đã xảy ra ở mấy trăm năm trước.

Âm ty nhiều lần phái binh xâm nhập bờ bắc sông Ấm Thủy, tìm kiếm chỗ Thái Âm sơn, đều chưa thành công.

“Trăm ngàn năm qua, cũng có không ít pháp sư tu hành cao thâm, thiên phú dị bẩm lấy diệt trừ Thái Âm sơn làm mục tiêu, xâm nhập bờ bắc sông Ấm Thủy, đại bộ phận không tìm thấy cửa, còn có một bộ phận nhỏ, có thể là chạm tới manh mối, nhưng đều không trở về, tổ tông tôi Diệp Pháp Thiện chính là một trong số đó.”

Tiểu Mã nghe xong kể lại, giật mình không thôi. “Tổ tông cậu hẳn là rất trâu bò nhỉ, chẳng lẽ cũng đánh không lại gã —— “

Diệp Thiếu Dương đưa tay bịt mồm cậu ta: “Ngôn thông quỷ thần, không được nói cái tên đó.”

“Được rồi, khẩn trương như vậy.” Tiểu Mã nhún nhún vai.

Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp Pháp Thiện là rất lợi hại, nhân gian đạo thần, nhưng so với chủ nhân Thái Âm sơn, nhắm chừng còn kém rất nhiều, mấu chốt là Thái Âm sơn quỷ yêu vô số, núi thây biển máu, nào phải một hai người đi là có thể diệt trừ.”

Quay đầu hỏi Qua Qua: “Ngươi biết vị trí Thái Âm sơn ở địa phương nào không?”

“Đó là một mảng hư vô, ta một đường đi ra, hoàn toàn không nhớ được đường, nhưng ta biết một tin tức quan trọng tiến vào Thái Âm sơn, nhưng chỉ có đến không gian hư vô kia mới có tác dụng, hiện tại nói ngươi cũng nghe không hiểu.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không cần nói, ta đời này cũng sẽ không đi Thái Âm sơn, không có hứng thú.”

Qua Qua cười nói: “Lão đại ngươi nói đừng nói chết như vậy, chờ ngươi thực đến trình độ nào đó, ngươi sẽ muốn đi tìm tòi đến tột cùng.”

“Có lẽ vậy, dù sao hiện tại không có hứng thú, không tìm chết sẽ không chết.”

Tiểu Mã nói: “Tiểu Diệp Tử, cậu vừa rồi nhắc tới một từ. Lão tử hóa Hồ, là có ý tứ gì?”

“Về sau lại nói những thứ này đi, đừng chậm trễ thời gian nữa.”

Diệp Thiếu Dương nhìn quét mọi người một cái, bắt đầu an bài kế hoạch ở trong lòng. Đột nhiên cảm giác được cái gì, bước dài một cái tới trước cửa sổ, nhìn thấy Huyết Tinh Phù đang khẽ lay động, phù văn bên trên cũng lưu động hẳn lên.

Có quỷ đến đây?

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, bóc ra Huyết Tinh Phù, một làn gió âm lập tức thổi vào, ánh đèn trong phòng đột nhiên tắt.

Hai bóng người đáp giữa phòng khách.

Lại là hai quỷ sai toàn thân ngăm đen, trên đầu mọc hai cái u cục như bướu lạc đà, cả người phát ra một tầng ánh huỳnh quang màu xanh lục, thể hiện thân phận không thấp, nhưng cũng không cao, công tào mà thôi.

Sau khi vào nhà, hai người bái Tiểu Thanh cùng Tiểu Bạch trước: “Tiểu quỷ âm tào Diêm La điện, tham kiến hai vị đề hạt sứ!”

Sau đó hướng Diệp Thiếu Dương vâng dạ: “Chào Diệp thiên sư.”

Diệp Thiếu Dương vội vàng hoàn lễ, nói: “Chuyện gì?”

Một người trong đó nói: “Diệp thiên sư biết, bởi một thiên sư chết thảm, hồn phách nhập âm, vốn cũng không còn dương thọ, nên mệnh tuyệt, nhưng thằng nhãi này dây dưa không ngớt, nói là bị hai vị đề hạt sứ này giết chết, tố cáo đến diêm vương điện. Diêm La bệ hạ không có cách nào khác, đành phải phái hai người bọn tôi đến mời hai vị đề hạt sứ đi một chuyến, giáp mặt đối chứng, nghiệm rõ căn do, để xử lý thằng nhãi đó...”

Quả nhiên là đến vì chuyện này.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không thể để Tiểu Thanh cùng Tiểu Bạch trở về, nghĩ nghĩ nói:

“Là như thế này, người là hai người bọn họ giết không sai, nhưng cũng là đạo nhân kia gieo gió gặt bảo, động sát khí trước, trách không được bọn họ, lẽ ra tôi nên để bọn họ đi âm ty đối chứng, nhưng tôi còn trông cậy vào bọn họ đối phó cửu vĩ thiên hồ, sẽ lập tức phải hành động, bọn họ hiện tại không thể đi được, còn xin hai vị sai gia tạo điều tiện, chờ sự tình bên này kết thúc, tôi tự mình đưa bọn họ đi xuống.”

Diệp Thiếu Dương hướng bọn họ cười cười: “Tôi là biết quy củ, không thể đến không một chuyến.”

Nói xong hai tay đều vươn ra, tay trái làm ra thủ thế “Nhị”, tay phải múa máy ra “Lục”.

Đây là một cái quy tắc ngầm tặng lễ cho quỷ sai, có đôi khi không tiện mở miệng, liền lấy động tác tay thay thế, tay trái là tiền giấy, tay phải là hương nến.

Diệp Thiếu Dương bày ra cái động tác tay này, ý tứ chính là hai xấp tiền giấy, sáu cây hương nến.

Hai vị quỷ sai trao đổi ánh mắt một lần, nói: “Đã có Diệp thiên sư bảo đảm, nghĩ hẳn không có việc gì, nhưng hai người chúng tôi cũng không thể tay không đến, còn xin thiên sư viết một phong thư, hai người chúng tôi chuyển giao cho Diêm La bệ hạ.”

“Cái này dễ.” Diệp Thiếu Dương lấy ra một tấm linh phù, hai ngón tay kẹp chặt, đem một luồng thần niệm để lại bên trên, sau đó lấy ra thiên sư bài, đặt ở trên bùa, dùng cương khí in ra đồ án một cái lá cây, giao cho hai vị quỷ sai.

Hai người bái biệt rời khỏi.

Ánh đèn lập tức lại sáng lên.

“Vẫn là cậu lợi hại, Diêm La vương cũng nể mặt cậu!” Tiểu Mã kích động vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương.

Vẻ mặt Diệp Thiếu Dương lại rất ngưng trọng, trầm ngâm không nói, một lát sau mới nói: “Chuyện này không đúng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.