Markson/yoonmin - Just Right

Chương 8: Chương 8: Cánh đồng.






Sáng ngày hôm sau, tiếng ba gọi cậu thức dậy.

- Gia Nhĩ dậy thôi trời sáng rồi!

- Hả... A... appa! Appa về lúc nào vậy!

- Tối ngày hôm qua!

Vừa nói ba cậu vừa xoa đầu cậu.

- Sao không ai nói với con vậy kia chứ!

Cậu bực tức nói.

- Ai bảo con hôm qua con đi chơi cả ngày nên appa mới không làm phiền giấc ngủ của con.

- Á! Hihi

- Thôi nhanh vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng, ngày mai chúng ta về Hồng Kông.

- Ủa mai về rồi à appa! Con còn chưa chơi đã mà!

- Con không nhớ mami à! Mami nhớ con lắm rồi đó.

- Con cũng nhớ mami mà, thôi appa xuống dưới trước đi tí con xuống.

Vác cái mặt buồn rầu của mình cậu vệ sinh cả nhân xong thì đi xuống ăn sáng.

- Con chào cô chú buổi sáng!

- Chào con! Sắp không được gặp Gia Nhĩ nữa rồi, hay cho cháu ở lại vài ngày nữa đi.

Ba cậu nghe cô Ngô nói vậy vội lắc đầu.

- Mẹ thằng bé ở nhà nhớ nó lắm rồi nên phải đưa về thôi.

- Ừm! à mà cháu mau ngồi xuống ăn sáng đi.

Mặt cô Ngô khá buồn nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười trước mặt Gia Nhĩ.

- Dạ!

Sau khi ăn xong bữa sáng cậu đi lòng vòng các con đường cho mỏi nhừ cả chân, ba cậu mới chịu tha cho cậu về nhà. Lết thân lên phòng cậu chán nản cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn trong nhóm chat.

“ Anh mới tìm được nơi cực hấp dẫn.”

Thấy tin nhắn của anh Yoon Gi cậu vội vào nhắn tin.

“ Nơi nào vậy anh?”

“ bí mật”

“ vậy chiều nay đi luôn đi mai em về Hồng Kông rồi”

“ Ok! Địa chỉ lát anh gửi cho”

Cậu thấy vậy ngã người xuống giường, lấy lọ dầu trên tủ đầu giường để thoa vào đôi chân thân yêu của mình.

Chỗ anh lúc này, nhìn dòng mấy dòng tin nhắn trên thanh thông báo của điện thoại anh cảm thấy có chút mất mát không thể diễn đạt bằng lời, nhưng nhìn dòng tin của Yoon Gi trước đó anh cũng tò mò không biết nơi đó là ở đâu, nhìn chồng tài liệu trước mắt anh đành gạt bỏ mọi suy nghĩ trong lòng để quay lại với công việc.

Ji Min mãi một lúc lâu mới đọc tin nhắn, vội vào hỏi.

“ sao nhanh vậy anh Gia Nhĩ”

“ hay mai em theo anh về nhà anh chơi nha! ở đây em tham quan gần hết rồi”

“ Mà Anh Yoon Gi địa chỉ chỗ đó là đâu vậy! em cũng muốn đi” Không biết Nam Joon làm gì mà giờ mới ló mặt.

“ Cậu về sớm vậy! Có gì nhớ gọi điện cho tớ nha!”

Ji Min thấy vậy nhắn lại.

“ Nam Joon anh quan tâm anh ấy vừa thôi, tránh anh ấy làm phiền còn không kịp ấy chứ”

“ Ờ ha cảm ơn em nhắc nhở”

“ Địa chỉ nơi đó đây đường xxx, tới đó anh dẫn đi, lưu ý ai biết chỗ đó là đâu xin im lặng!”

“ Sao ai biết phải im lặng vậy anh”

“ Vậy Ji Min biết à!”

“ Dạ không!”

“ Vậy đừng có thắc mắc”

“ em biết nè anh”

“ Nam Joon biết hả! vậy lo mà im đi! Chiều 2 p.m nha”

“ Tuân lệnh anh! Hì hì”

“ không nói em biết thì thôi vậy! hẹn gặp lại mọi người sau. Bye bye!”

Cậu mới chợp mắt được một chút vì mệt nhưng tiếng thông báo tin nhắn cứ vang lên liên tục khiến cậu không thể nào ngủ được, đọc những thứ cần thiết xong cậu tắt nguồn điện thoại và tiếp tục ngủ.

Còn anh tiếng thông báo khiến anh không thể nào làm việc được, cầm điện thoại, lần đầu tiên anh mở nhóm chat ra, nhưng anh chỉ nhắn đúng một chữ rồi ném thẳng điện thoại lên giường.

“ Dừng”

Mọi người ai cũng ngạc nhiên bởi tin nhắn của anh trừ cậu ( cậu đã đọc tin nhắn đâu hi hi).

2 p.m.

Tại đầu đường xxx đang có sự hiện diên của ba người là cậu, Nam Joon và Ji Min. nhìn đồng hồ cậu chán nản không biết tại sao lúc này Anh Yoon Gi và anh chưa đến. còn Ji Min cậu đang suy nghĩ không biết ở đây có gì hấp dẫn mà Anh Yoon Gi giới thiệu bí mật dữ vậy.

2:15 p.m lúc này đây bóng dáng của Yoon Gi mới xuất hiện, kèm theo đó là anh.

- sao hẹn mọi người mà anh đến trễ vậy!

Ji Min bức xúc nói.

- Tại do lôi thằng này đi nữa nè!

- Vậy hả! mà chỗ đó là chỗ nào vậy!

- Đi theo anh là sẽ biết, đi thôi!

Lúc Yoon Gi dừng lại cậu và Ji Min nhìn lên tấm bảng phía trước.

- NHÀ MA.

Cả hai đồng thanh hét lên,

- Anh đùa à!

Cậu nói.

- Đúng đó! Sao anh ác vậy!

Ji Min tiếp lời cậu.

- Hấp dẫn không?

Yoon Gi hỏi.

- Quá hấp dẫn luôn ấy chứ!

Lúc này Nam Joon mới lên tiếng.

- Hấp dẫn cái đầu anh ấy! em về đây! Ji Min tính đi về thì bị Yoon Gi giữ tay lại.

- anh thả tay ra!

- Cậu sợ à!

- Ai bảo sợ! ( chỉ là quá sợ thôi!!!)

- Vậy đi thôi!

- Thôi cho em xin!

Lúc này Yoon Gi bật cười thành tiếng.

- Ha...ha...ha...!

Thấy Yoon Gi cười cậu khó hiểu hỏi.

- Anh cười gì vậy?

Cố gắng nín cười Yoon Gi nói.

- Mọi người tưởng anh đưa vào nhà ma thật hả!

Ji Min bực tức nói.

- Chứ không anh dừng trước nhà ma làm gì!

- Anh có dừng trước nhà ma đâu!

Nam Joon thấy khó hiểu vội hỏi.

- Vậy chứ đây không phải nhà ma thì là gì?

- Ai bảo mọi người cứ nhìn nhà ma kia chứ! Cố gắng nhìn qua phía bên tay phải đi.

Yoon Gi chỉ biết thở dài với mấy cái đầu ở đây.

- Ủa đó là đường đi xuống tàu điện ngầm cơ mà!

Nam Joon nói.

- Đúng rồi đó!

Cậu cũng ngu ngơ trả lời.

- Rồi vậy giờ chúng ta đi thôi chứ nhỉ!

Yoon Gi lôi kéo tay mọi người đi xuống tàu điện ngầm.

- Chúng ta đi đâu đây vậy anh!

Cậu đi sát Anh Yoon Gi rồi ghé vào tai anh ấy hỏi nhỏ.

- Lát rồi cậu sẽ biết thôi!

Thấy vậy cậu biết chắc mình không moi được thông tin gì nữa đành trở lại đi với Nam Joon.

Sau một chặng đường dài cuối cùng mọi người đã đến nơi Anh Yoon Gi bảo. Đó chính là cánh đồng hoa Carslbad, một cánh đồng vời bát ngát màu sắc, thơm ngát hương hoa làm mê đắm tất cả mọi người.

Lúc này đây mọi người đang chìm đắm trong cánh đồng hoa rực rỡ thì cậu, một người đang khỏe mạnh vui vẻ bỗng dưng ngồi xuống ôm đầu, co rúm người lại, khuôn mặt với những giọt nước mắt đang chảy dài xuống không ngừng, cậu đang khóc. Trong tâm trí cậu hiện lên những hình ảnh ngày đó, cậu đau dớn vô cùng, chỉ biết cắn chặt môi để không phát ra thành tiếng.

Mọi người ai cũng chạy nhanh vào giữa cánh đồng, thích thú ngửi những mùi hương thơm ngát, cũng không biết cậu dừng lại từ lúc nào.

Anh cũng đang đi cùng mọi người nhưng không thấy người vui vẻ như cậu vui đùa cùng mọi người định quay qua hỏi thì không thấy cậu đâu. Vội quay lại tìm thì nhìn thấy cậu đang ngồi co rúm và bỗng dưng bổ xuống đất, anh vội hét lên và chạy tới chỗ cậu.

- Gia Nhĩ!

Mọi người nghe thấy tiếng hét của anh thì vội quay lại, đập vào mắt à cảnh anh đang chạy vội về sau, nhìn theo hướng chạy của anh mọi người cũng vội chạy về phía cậu. Anh chạy đến nơi vội đỡ cậu ngồi dậy, lắc lắc vài cái cho cậu tỉnh nhưng cậu vẫn không phản ứng gì, anh vội bồng cậu chạy nhanh về phía chiếc xe để nhanh chóng đưa cậu vào bệnh viện, bỏ lại ba người đằng sau không biết làm gì.

Cố gắng điều hòa lại hơi thở của mình anh ngồi ngoài cửa phòng bệnh để bác sĩ khám cho cậu. Một lúc sau, bác sĩ bước ra ngoài, anh vội vàng chạy lại hỏi tình trạng sức khỏe của cậu lúc này.

- Bác sĩ à! Cậu ấy có sao không?

Vị bác sĩ trung niên nhìn anh nở nụ cười tươi rồi trả lời.

- Không sao đâu! Chỉ do kích động quá mà thôi, nghĩ ngơi lát rồi sẽ khỏi.

Anh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

- Vậy cảm ơn bác sĩ nhiều ạ!

- Không có gì đâu! Đây là trách nhiệm của bác sĩ chúng tôi mà.

Nói xong vị bác sĩ đó quay lưng bước đi, nhưng bỗng dưng quay người lại nhìn anh rồi nói:

- Cậu sao không nghe điện thoại vậy? đổ chuông lâu lắm rồi đó.

Anh ngượng ngùng gãi đầu sau đó trả lời bác sĩ.

- Do cháu không để ý ạ!

- Ừ.

Sau đó, anh vội móc điện thoại ra, nhìn màn hình anh phát hoảng luôn.

- Ôi trời 30 cuộc gọi nhỡ.

Anh vội gọi điện lại để báo tin cho mọi người, gọi lại cho Anh Yoon Gi nói.

- Yoon Gi hả! Gia Nhĩ không sao cả chỉ bị kích động quá mới như vậy. có gì mọi người cứ chơi tiếp đi, lát cậu ấy tỉnh mình sẽ đưa cậu ấy về.

- Ừ! Chúng mình biết rồi.

- Vậy mình cúp máy đây.

- Ừ! Bye cậu.

Cúp điện thoại anh tiến vào phòng bệnh ngồi phía mép giường nhìn cậu. Anh cứ nhìn như vậy cho đến khi cậu tỉnh dậy.

Chớp chớp đôi mắt để nhìn rõ mọi thứ xung quanh, đập vào mắt cậu đầu tiên chính là anh, anh đang ngồi nhìn cậu, nhưng tại sao lại như vậy. Cậu khó hiểu nhìn anh rồi mở miệng hỏi.

- Sao anh lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy.

Nghe cậu hỏi anh thản nhiên trả lời.

- Để cậu không bao giờ ngất đi như vậy nữa.

Cậu bật cười trước câu nói của anh.

- Thật khó tin là anh lại nói như vậy đấy!

Anh mỉn cười trả lời cậu.

- Thật sao! có gì khó tin đâu.

- Quá khó tin ấy chứ!

Anh đứng dậy đỡ cậu ngồi dậy.

- Mà tôi bị sao vậy ?

- Tôi cũng muốn hỏi cậu đây, bác sĩ bảo cậu bị kích động tới mức ngất đi. Chẳng lẽ nơi đó đẹp quá nên cậu vậy hả?

- Tôi ... à mà chắc là vậy quá haha.

Cậu ngập ngừng cười cho qua, thực ra nói rồi anh cũng có hiểu đâu.

- Cậu ngồi đây chờ tôi làm thủ tục xuất viện rồi tôi sẽ đưa cậu về.

- Biết rồi!

Cậu nhìn anh bước đi khuất sau cánh cửa phòng bệnh thì ngồi ngơ ngác nhìn ra bức tranh thiên nhiên ngoài cửa sổ. Nếu không có tiếng nói của anh vang lên không biết cậu sẽ ngồi nhìn cửa sổ đến bao giờ nữa.

- Chúng ta về thôi.

- Á! Anh quay lại nhanh vậy?

- Nhanh hay là do người nào đó bị biến thành bức tượng không biết gì nữa.

Cậu thấy vậy không biết nói gì nữa đành đi thẳng vào phòng vệ sinh , anh thấy vậy vội nói.

- Đi chậm thôi không kẻo ngã.

Cậu nghe vậy không thèm trả lời còn đi nhanh hơn, đến cửa phòng vệ sinh thì...

- Á...á...a..! đau quá! Ôi cái mông của tôi.

Anh nghe thấy vậy chỉ biết lắc đầu mà cười. Lát sau, anh đỡ cậu ra xe taxi đã chờ sẵn trước cổng bệnh viện, đọc địa chỉ xong anh và cậu mỗi người lại chìm vào nỗi niềm riêng của mình.

��9b���

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.