Mạt Thế Nhà Xe Trữ Hàng Cầu Sinh

Chương 27: Chương 27: Dung nham núi lửa 7




Chủ cửa hàng đã đóng cửa nghỉ ngơi vài ngày trước, nhưng may là nhà của họ ở gần nhà kho. Khi nghe Kỷ Ninh Tâm muốn trả thêm tiền để tự mình đến lấy hàng, họ đã đồng ý ngay lập tức.

Đây là một cửa hàng chuyên bán đồ bảo hộ, cô đã mua hai thùng tổng cộng 60 hộp, 1800 chiếc khẩu trang y tế N95. Cô cũng mua ba thùng mặt nạ phòng độc chống bụi hai bình có kèm kính chống mờ. Ngoài ra, cô còn mua một trăm hộp lọc độc thay thế và một nghìn miếng lọc.

Cô mua 50 bộ đồ bảo hộ và giày bảo hộ đạt tiêu chuẩn y tế. Đồ bảo hộ cchuyên dụng chống axit, chống kiềm và chống độc có số lượng tồn kho ít và giá cả cũng khá đắt. Cô đã mua ba bộ cho mỗi người dựa trên kích cỡ khác nhau của năm người trong hai nhà.

Thoáng cái lại có thêm chín đến mười thùng hàng. Cũng may, một số thùng hàng không lớn, vì vậy cô đã nhờ chủ cửa hàng giúp đỡ để cố định các thùng hàng trên giá để đồ trên nóc xe của mình.

Đến lúc này, chiếc xe địa hình Jeep đã được nhét đầy, mà những trang thiết bị sinh tồn và đồ bảo hộ này cũng khiến Kỷ Ninh Tâm thêm phần an tâm.

Cô lái xe một mạch về nhà. Mặc dù cô đã trải qua một trận động đất vào lúc nửa đêm, nhưng vì tâm chấn không ở Hoa Quốc, nên cường độ động đất ở Tô Thành cảm nhận được cũng không lớn, vì vậy hôm nay đường phố vẫn tràn ngập bầu không khí lễ hội như cũ.

Vào buổi chiều, bầu trời âm u trông có vẻ hơi áp bức, nhưng ccác trung tâm thương mại lớn trong thành phố vẫn được giăng đèn kết hoa như cũ. Nhiều nhân viên văn phòng vừa bắt đầu nghỉ lễ đã tranh thủ cuối năm đổ xô đến siêu thị mua sắm đủ thứ.

Ban đầu, tâm trạng của Dương Nhẫm Nhiễm có hơi chán nản vì những sự cố bất ngờ xảy ra vào ngày hôm qua, nhưng sau đó đã trở nên tốt hơn. Cô ấy đề nghị đi ăn tối bên ngoài: “Chúng ta không cần đi xa, chỉ cần đến trung tâm mua sắm ở bờ sông đối diện khu biệt thự. Nếu không có gì thay đổi, ngày mai mẹ tớ muốn đưa tớ về quê, đoán chừng phải mùng bảy mới có thể trở về. Đây là bữa tối cuối cùng trước Tết, tớ mời, nhân tiện đi dạo siêu thị một vòng!”

Trung tâm mua sắm đó có rất nhiều siêu thị, trong đó có một siêu thị nhỏ chuyên bán các loại đồ ăn vặt trong nước và nước ngoài. Đồ ăn vặt có bao bì màu sắc phong phú, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon miệng. Mỗi lần đi qua đó, Dương Nhẫm Nhiễm đều không thể đi tiếp, luôn phải vào mua sắm một chút mới chịu rời đi.

“Nếu cậu không yên tâm về những thứ đã mua, ta có thể trở về khu chung cư một chuyến để dỡ đồ xuống.”

Kỷ Ninh Tâm nghe được hai chữ siêu thị, gật đầu đồng ý. Phòng lạnh dưới tầng hầm ở nhà còn có vị trí, có thể mua thêm chút nữa.

Cô lái xe một mạch về lại khu biệt thự, từ lối vào sẽ đi qua biệt thự của Dương Nhẫm Nhiễm trước, Kỷ Ninh Tâm dừng xe ở làn xe trước cửa nhà cô ấy, bắt đầu dỡ hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.