Hai bộ dụng cụ sinh tồn, nửa thùng túi quân lương, nửa thùng thanh năng lượng, 10 hộp 300 cái khẩu trang y tế N95, 15 mặt nạ chống độc, 20 hộp lọc độc 100 miếng lọc, sáu bộ quần áo bảo hộ y tế, sáu bộ quần áo bảo hộ chuyên dụng.
Tuy rằng Dương Nhẫm Nhiễm biết những trang bị bạn tốt mua đã tính đến phần của nhà cô ấy, nhưng phần cô ấy nhận được cũng quá nhiều! Cô ấy sẽ dùng những thứ này đến bao giờ?
“Giữ lấy đi, có phòng không lo.” Kỷ Ninh Tâm không cho cô ấy từ chối, hai nhà có quan hệ tốt, ở trong lòng cô Dương Nhẫm Nhiễm chính là chị gái của cô, cô không thể ép buộc người khác đi nước ngoài mua đồ dùng sinh tồn, cô cũng không thể giải thích rõ ràng, nhưng cô có thể tự mua rồi trực tiếp để cô nhận lấy.
“Tớ chuyển tiền cho cậu!”Dương Nhẫm Nhiễm lấy điện thoại ra, nhưng bị Kỷ Ninh Tâm từ chối.
“Đừng lộn xộn, tớ sẽ tức giận!” Lúc trước cô mới nhận quà đối phương mang từ nước ngoài về, vòng tay giá bốn con số và mấy bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền, làm sao có thể để cô ấy trả tiền.
Dương Nhẫm Nhiễm không lay chuyển được cô, chỉ có thể từ bỏ, cô ấy ở lại mang trang bị và đồ dùng phòng hộ về nhà cất kỹ, Kỷ Ninh Tâm thì lái xe về nhà dỡ hàng, hai người hẹn 15 phút sau cô lại lái xe tới đón cô ấy.
Lần này không có nhân viên chuyển phát nhanh hỗ trợ dỡ hàng chuyển thùng, Kỷ Ninh Tâm liền trực tiếp gọi anh trai và ba mình ra hỗ trợ.
Hai người nhìn thấy đống thiết bị cô mua, họ đều ngạc nhiên một lúc. Tuy nhiên, khi họ thấy đó đều là những thiết bị sinh tồn và bảo vệ, họ cũng phần nào hiểu được. Dù sao , thảm họa núi lửa lần này là một sự kiện trăm năm có một, nên việc cô chuẩn bị cho tình huống xấu nhất cũng không phải là điều gì xấu.
Về việc mua quá nhiều... ... cũng không sao, nhà rộng, để thì cũng có lúc dùng, một, hai năm dùng không hết, qua bốn, năm, bảy năm thì chắc cũng dùng hết... ... ...
Kỷ Ninh Tâm nhìn sắc mặt hai người, cảm thấy bọn họ hẳn là còn chưa phát hiện trong gara chất đầy đồ dùng hàng ngày thùng. Cô đi mở cửa gara trước, quyết định một lần.
Tính để cho họ chấp nhận toàn bộ sự thật.
Nhưng mà sau khi cửa gara mở ra, người khiếp sợ ngược lại là Kỷ Ninh Tâm.
Ngày hôm qua chất đầy trong ga ra, hiện giờ trống rỗng, một thùng đồ dùng hàng ngày cũng không có!
“Ba, đồ trong gara là ba và anh trai con dọn à?” Kỷ Ninh Tâm đã có một chút dự cảm, nhưng vẫn hỏi một câu.
Quả nhiên, Lộ Hữu Vi một mặt không hiểu, hỏi ngược lại cô là trong gara có gì?
Trong lòng Kỷ Ninh Tâm lạnh lẽo, cả người cảm thấy hơi khó chịu.
Cô có thể chắc chắn 100% ngày hôm qua cô đã mua một lượng lớn đồ dùng hàng ngày và các loại hạt giống. Nếu vật phẩm biến mất cũng được coi là một loại thảm họa, thì loại thảm họa vô trật tự, vô nghĩa và tách rời khỏi thực tế này thực sự quá đáng sợ!