Ánh sáng xanh kia chỉ sáng như đom đóm, nhưng ở trong một không gian tối tăm vĩnh viễn, một chút ánh sáng xanh này lại như là ánh sáng lộng lẫy của các vì sao.
Kỷ Ninh Tâm cho rằng đó là ảo giác do tinh thần mệt mỏi của cô gây ra, cô đang định khởi động xe rời đi, nhưng đột nhiên nhận thấy bàn tay đang cầm vô lăng của mình lại — bắt đầu trở nên trong suốt!?
Đây là ——
Cô bàng hoàng kinh ngạc đứng đó, nhìn những ngón tay trên vô lăng của mình bắt đầu biến mất, rồi đến cánh tay…phần còn lại của cơ thể cô biến mất nhanh chóng trong vòng ba, bốn giây.
Thậm chí cô còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy toàn thân chìm xuống rồi mất đi ý thức.
Trong một góc tối tăm không có người chú ý của bãi đậu xe, chiếc xe jeep lặng yên đậu ở đó không bật đèn, trong khoang xe u ám không có một bóng người.
Khi tỉnh lại, Kỷ Ninh Tâm cảm thấy choáng váng, cô cứ nửa quỳ ở đó, phải mất một lúc lâu mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mặt đất trước mặt cô có màu trắng bạc, trông cao cấp và lạnh lẽo, tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang ở một lối đi rộng rãi, hai bên trái phải là những chiếc giá kim loại dày dặn màu trắng, chiều cao của những chiếc giá kim loại đó khoảng hai mét, từ trước ra sau có khoảng năm sáu hàng, ở giữa có khoảng năm sáu hàng, mỗi dãy giá kim loại là một hành lang rộng khoảng một mét.
Cô đếm thử, thì thấy những chiếc giá kim loại ở hai bên, cộng lại có mười hai hàng.
Cô đang ở đâu? Không phải cô nên ở trong xe của mình sao?
Đúng rồi, thân thể của cô đã biến mất trong xe của chính cô!
Trước đó, cô tựa hồ nhìn thấy một chút ánh sáng xanh lóe lên trong không gian kim loại đen tối — Kỷ Ninh Tâm rất nhanh đã biết mình đang ở đâu, bởi vì ở giữa lối đi là một bức tường rèm sáng trong suốt hình trụ, thỉnh thoảng còn có ánh sáng xanh lóe lên trên bức tường rèm ánh sáng.
Ở nửa đoạn sau của lối đi này, đột ngột có một số lượng lớn hộp các tông và túi mua sắm chứa đầy những thứ không phù hợp với toàn bộ không gian.
Kỷ Ninh Tâm cẩn thận đi xuyên qua bức tường ánh sáng hình trụ trong suốt, đứng trước những vật tư chiếm một phần ba lối đi, những vật tư này nhìn rất quen thuộc, thậm chí có một số đã từng được nhìn thấy cách đây không lâu.
Cô lập tức nhận ra đây chính là không gian kim loại tối của mình!?
Người có thể vào không gian của cô!?
Sau khi ý thức được điều này, cô vô thức nghĩ đến việc rời khỏi không gian, một giây sau, cô phát hiện mình đã trở lại bên trong xe jeep, vẫn ngồi ở ghế lái như cũ.
Cô dựa vào vô lăng, tuy rằng đầu óc choáng váng nhưng trong lòng lại bất ngờ và vui mừng.