Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 189: Chương 189: Cả thế giới đều biết em thích anh (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tại sao vừa rồi cô lại khẩn trương như vậy, tại sao lại đưa ra một yêu cầu ngu ngốc như vậy a!

Cô thương tâm gọi điện cho Nhu Nhu, Nhu Nhu còn chưa nghe cô kể xong đã mắng: “Tô Niên Niên, cậu còn thế thể ngốc hơn được không! Lúc này này đáng ra cậu nên ôm chân anh ấy khóc nói anh ấy hãy làm bạn trai cậu a! Thế mà đồ ngốc nhà cậu lại bảo người ta đón giáng sinh cùng cậu, cậu cho là anh ấy là ông già Noel chắc!”

“A...Thế nhưng tớ cảm thấy anh ấy sẽ không đồng ý, mà cậu và Đậu Đậu chẳng phải đã nói không thể quá chủ động sao, phải chờ nam sinh tỏ tình trước...” Tô Niên Niên khóc lóc kể lể.

Nhu Nhu quát: “Tô Niên Niên, tớ thấy cậu không chỉ ngốc, đầu cậu khẳng định là toàn mỡ heo, công lược theo đuổi tình yêu tớ đưa cho cậu viết như thế nào! Lúc tình đến nồng thì thuận theo tự nhiên! Phải linh hoạt vận dụng a đồ ngốc này!”

“Được a...” Tô Niên Niên cúp điện thoại.

Cô đập đầu xuống gối mấy lần, chán nản ghé vào giường, dần dần ngủ thiếp đi.

Tô Niên Niên tiến bộ thần tốc, tuyệt đối không thể bỏ qua công lao của Cố Tử Thần, tất cả chuyện này Sở Tố Tâm đều biết. Thừa dịp cuối tuần, bà tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon, bảo Tô Niên Niên mời Cố Tử Thần tới.

Những ngày này Tô Niên Niên không vì thắng Doãn Sơ Hạ mà vui sướng, ngược lại mỗi ngày trong người đều nôn nóng không thể phát ra, một chút khí lực cũng không có. Cô nằm trên ghế sô pha không muốn động, cho nên gửi cho Cố Tử Thần một tin nhắn nhắn: Tới nhà em ăn cơm đi, cám ơn anh vì những ngày dạy thêm cho em ~”

Lúc đầu cô nghĩ Cố Tử Thần sẽ không trả lời, không ngờ điện thoại kêu lên một tiếng, rất nhanh liền nhận được tin nhắn: “Không cần cám ơn, em ăn ít một chút, để lại cho anh một bát cơm là được rồi.” Đằng sau còn là một biểu tượng hình đầu heo.

Tô Niên Niên bĩu môi, cảm giác mình lại bị chê.

Suy nghĩ kỹ một chút, từ lúc mới bắt đầu, Cố Tử Thần đã không thích cô, chê cô thấp, chê cô béo, chê cô ngốc...Tô Niên Niên càng nghĩ càng thương tâm, ngay cả cảm giác thèm ăn cũng giảm đi.

Đợi đến khi Cố Tử Thần đến, cô đã không còn cảm giác kích động, nội tâm đã trở nên bình tĩnh sau đả kích.

Trước kia cô chưa từng chân chính thích người nào,,cho nên không biết thích một người sẽ mệt mỏi như vậy, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Giống như anh vĩnh viễn hoàn mỹ không kẽ hở, mà mình lại có nhiều khiếm khuyết như vậy, sợ đạt được, lại sợ mất đi.

Trên bàn ăn, Tô Niên Niên ỉu xìu bới cơm, Trần Nguyên cau mày: “Niên Niên, có phải thân thể không được thoải mái hay không, tại sao lại ăn ít như thế?”

Tô Niên Niên giật mình chưa tỉnh, tiếp tục gắp từng hạt cơm.

“Đứa nhỏ này không phải trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi sinh ngốc đấy chứ, Niên Niên a, đừng gây áp lực cho mình, mẹ không chê con đâu.” Sở Tố Tâm nghiêm trang nói.

Tiếng nói của bà khá lớn, Tô Niên Niên đương nhiên nghe thấy, sau khi lấy lại tinh thần mới giật giật khóe miệng: “Mẹ, con thật sự không phải mẹ nhặt được từ trong đống rác đúng không...”

“Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy, tranh thủ thời gian ăn hai bát cơm, ăn no rồi ngủ sớm một chút.”

Cố Tử Thần nhẹ giọng cười, bị Tô Niên Niên phát hiện, trong lòng càng thêm phiền muộn.

Lần này Cố Tử Thần khẳng định lại muốn chế giễu cuộc sống của cô đơn giản giống như heo con được nuôi...

Càng nghĩ càng bất lực, cô trực tiếp đặt bát đũa xuống, ủ rũ: “Con ăn no rồi, con lên lầu trước.”

Cố Tử Thần nhíu mày: “Ăn no liền ngủ không tốt cho cơ thể, vẫn nên ra ngoài vận động một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.