Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Niên Niên xoay chiếc bút trong tay: “Doãn Sơ Hạ, không có chứng cứ thì đừng ngậm máu phun người chứ, không chịu nổi thua thì lúc trước đừng đánh cược với tôi a, bây giờ cậu náo loạn cái gì?”
Lớp học lập tức có người hưởng ứng: “Đúng vậy a, Doãn Sơ Hạ, nhận thua đi, sao cậu lại vu khống cho Tô Niên Niên, tất cả mọi người đều thấy trong khoảng thời gian này cậu ấy rất cố gắng.”
Doãn Sơ Hạ giận quá hóa cười: “Vậy cậu nói cho tôi, vì sao cậu ta có thể thi tốt như vậy? Trình độ tiến bộ của cậu ta căn bản không bình thường! Không phải gian lận thì là cái gì?”
Lần này đến phiên Tô Niên Niên trầm mặc, cô không thể nói là Cố Tử Thần dạy thêm cho cô, nếu không sẽ kéo rất nhiều cừu hận.
Nghĩ ngợi, cô đổi cách khác, bỏ qua vấn đề này: “Tôi cũng kì quái, tại sao tôi phải nói cho cậu điều này? Đường xa mới biết được sức ngựa, lâu ngày mới rõ được lòng người, tôi hoàn toàn không cần giải thích với cậu, có phải gian lận hay không dùng thực lực chẳng phải sẽ rõ sao?” Tô Niên Niên không sợ chút nào.
Doãn Sơ Hạ tức đến run cả người, mà xung quanh giọng nói bắt cô ta đưa vé vào cửa càng ngày càng nhiều, ngay cả Lưu Duẫn Nhi và Trương Hiểu Tiệp cũng không giúp được cô ta.
Cô ta không muốn mất mặt trước lớp học, đành phải nói: “Được, tôi có chơi có chịu, vẽ vào cửa ngày mai sẽ cho mọi người, tuyệt đối không quỵt nợ!” Mấy chữ cuối cùng cô ta phải nghiến răng nghiến lợi nói ra, ánh mắt cô ta nhìn về phía Tô Niên Niên tràn đầy oán hận, giống như tất cả đều là do Tô Niên Niên gây ra.
Tô Niên Niên, giữa hai chúng ta tuyệt đối không chỉ có như vậy đâu! Trong lòng Doãn Sơ Hạ oán hận nghĩ.
---------------------------
Nhớ chuyện Cố Tử Thần đồng ý với mình, vừa tan học, Tô Niên Niên liền đi đến Cố gia.
Hôm nay cô nghe nữ sinh trong lớp thảo luận, cuộc thi này Cố Tử Thần không chỉ đứng thứ nhất lớp, mà còn đứng thứ nhất của toàn khối mười hai, trên cơ bản mỗi môn đều được điểm tuyệt đối, hoàn toàn chính là thiên tài hàng thật giá thật.
Cô nhảy cẫng lên vui vẻ nói: “Cố Tử Thần, anh đoán lần thi này em xếp thứ mấy?”
“Ừm?” Cố Tử Thần uể oải hỏi, trên thực tế anh đã sớm đến phòng giáo vụ của trường tra điểm của Tô Niên Niên, bây giờ lại đơn thuần phối hợp với Tô Niên Niên, muốn nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cô.
Tô Niên Niên thần bí giơ tay chỉ số 7: “Hạng bảy, lợi hại không! Doãn Sơ Hạ cũng chỉ được hạng chín mà thôi!”
“Cũng không tệ lắm.” Cố Tử Thần gật gật đầu, hời hợt nói.
Nhưng như thế cũng đủ khiến Tô Niên Niên kích động, Cố Tử Thần đâu phải là người sẽ khen ngợi người khác, bình thường mở miệng ra không phải đả kích thì chính là ác miệng, mỗi lần cô đều phải nhận vô vàn tổn thương.
“Ha ha ha, Cố Tử Thần, anh đã đồng ý với em, nói có thể thỏa mãn một nguyện vọng của em...”
Cố Tử Thần nhìn thẳng vào mắt cô, bật cười, trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú xuất trần.
“Tô Niên Niên, em muốn anh làm gì?” Giọng nói trầm thấp, mê hoặc giống như yêu tinh.
Tô Niên Niên cắn răng, lấy hết dũng khí: “Em...em muốn anh...”
“Ừm? Muốn anh làm gì?” Cố Tử Thần tiếp tục trêu đùa cô.
Đầu óc Tô Niên Niên co lại: “Cùng em đón giáng sinh, mua quà giáng sinh cho em, chính là như vậy!”
Cố Tử Thần nhíu mày, chỉ nghe Tô Niên Niên vội vàng nói: “Yêu cầu này tuyệt đối không quá đáng, mà lại rất hợp lý, cho nên...Cố Tử Thần, anh có đồng ý không?”
Ánh mắt cô mang theo một chút khẩn cầu khiến người ta không có cách nào từ chối, Cố Tử Thần nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Được, anh đồng ý.”
“Vậy em về nhà trước...Bái bai...” Tô Niên Niên chạy ra ngoài, nhanh như chớp trở về phòng ngủ của mình, ghé vào giường vô lực đấm lên giường!