Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô càng viết càng thuận lợi, giống như là tính ra từ trước, lưu loát viết đáp án ra.
Nhớ tới Cố Tử Thần trước đó đã nói, Tô Niên Niên cũng không cảm thấy mình lợi hại, tâm tình một mực bình thản.
Kết thúc kì thi, Tô Niên Niên đi ra khỏi trường thi, chỉ cảm thấu toàn thân nhẹ nhõm.
Cô có lòng tin, thành tích thi lần này của mình nhất định sẽ tốt!
Doãn Sơ Hạ cũng thi xong, anh mắt hai người trên không trumg lơ đãng gặp nhau, Doãn Sơ Hạ khieeh khích trừng mắt nhìn Tô Niên Niên.
“Tô Niên Niên, cậu thật sự cho là mình có thể lọt vào mười bị trí đầu sao? Quá ngây thơ rồi đấy!”
Tô Niên Niên nhàn nhạt cười một tiếng với cô ta, khóe miệng giương lên nụ cười tự tin: “Doãn Sơ Hạ, nhớ kỹ vé vào cửa buổi hòa nhạc của cậu đấy ~ đến lúc công bố thành tích cuộc thi cũng đừng đau lòng quá mà chơi xấu a ~”
“Cậu...” Doãn Sơ Hạ tức giận thở hổn hển chỉ vào Tô Niên Niên, Tô Niên Niên căn bản không thèm để ý đến cô ta, bĩu môi, quay đầu đi.
Thi xong chính là cuối tuần, Tô Niên Niên chưa từng cảm thấy khó sống qua cuối tuần như vậy, thật vất vả chờ đến thứ hai, sáng sớm, cô không hề ngủ thêm một phút, cùng Trần Nguyên đi đến trường học.
Đi vào phòng học, Tô Niên Niên phát hiện Doãn Sơ Hạ đã ở đó, Doãn Sơ Hạ liếc nhìn cô, Tô Niên Niên giật giật khóe miệng, ngồi vào chỗ của mình.
Giang Mộ cầm phiếu điểm đi vào, bắt đầu công bố thành tích.
“Cuộc thi lần này mọi người thi cũng không tệ, đều có tiến bộ rõ ràng, hi vọng các em tiếp tục phát huy, không ngừng cố gắng, tranh thủ lần sau thành tích tốt hơn nữa.” Đầu tiên Giang Mộ khích lệ mọi người một phen, sau đó bắt đầu đọc thành tích theo thứ tự.
“Hạng nhất, Triệu Minh Viễn... Hạng sáu, Nhiếp Bảo Châu, hạng bảy, Tô Niên Niên... Hạng chín, Doãn Sơ Hạ...”
Đương nhiên khi đọc đến Tô Niên Niên hạng bảy, cả lớp lập tức như vỡ tổ, bắt đầu nhiệt liệt thảo luận.
Mà mọi người khi nghe thấy Doãn Sơ Hạ chỉ ở hạng chín, càng ồn ào hơn.
“Wow, Tô Niên Niên thật sự lọt vào mười vị trí đầu, học tập thật lợi hại!”
“Xem ra lần trước Tô Niên Niên chính là bị oan uổng, chứ không sao lại thi kém như vậy!”
“Này, Doãn Sơ Hạ, cậu không phải nói muốn đưa cho mọi người vé vào cửa buổi hòa nhạc của ME sao? Không thể không giữ lời, mọi người đều nhìn thấy đấy.”
Doãn Sơ Hạ ra sức nắm chặt nắm đấm, mặc cho móng tay sắc nhọn cắm vào tay.
Làm sao có thể! Chuyện này làm sao có thể!
Vì sao Tô Niên Niên có thể tgi tốt như vậy?
Rõ ràng cô ta cũng cố gắng, dựa vào cái gì Tô Niên Niên có thể thắng được cô ta?
Nhưng Doãn Sơ Hạ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, cô ta cố gắng, nhưng Tô Niên Niên càng cố gắng hơn cô ta.
Lần trước sở dĩ Tô Niên Niên thi kém như vậy, cũng là bởi vì cô ta giấy đi bài thi toán của Tô Niên Niên.
Biểu hiện của Tô Niên Niên rất lạnh nhạt, chẳng qua thi tốt như vậy vượt quá dự liệu của cô, lúc đầu cô cũng đã nghĩ đến sự tính xấu nhất mời mọi người ăn cơm.
“Gần đây các em học tập rất tốt, giáo viên các môn tán thưởng các em có thừa, hi vọng mọi người tiếp tục phát huy, tiếp tục cố gắng.” Giang Mộ cười cười, đi ra khỏi phòng học.
Đi tới cửa, ông ta nhìn về phía Tô Niên Niên, Tô Niên Niên đang trò chuyện cùng Chúc Thành, khóe miệng nở nụ cười xán lạn.
Ông ta thở sâu một hơi, dậm chân, rời đi.
“Tô Niên Niên, khẳng định là cậu gian lận! Cậu làm sao có thể thi tốt như vậy!” Trong phòng học bỗng nhiên vang lên tiếp kêu la thất thanh của Doãn Sơ Hạ, cô ta tức giận chỉ vào Tô Niên Niên, vẻ mặt không cam lòng.