Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai chữ cuối cùng dập tắt tất cả huyễn tưởng của Tô Niên Niên, trong nháy mắt cô trở nên sa sút tinh thần.
Cố Tử Thần không muốn thấy bộ dạng này của cô, đành phải nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, anh có thể thỏa mãn một nguyện vọng của em, nhưng có yêu cầu. Thứ nhất, không được quá đáng, thứ hai, không thể quá vô lý, thứ ba, cần được anh đồng ý.”
Hai mắt Tô Niên Niên tỏa sáng, như vậy cô có thể yêu cầu anh làm bạn trai mình sao?
Nhưng vì sao còn kèm yêu cầu này a, nguyện vọng này nghe xong có vẻ rất quá đáng, còn rất vô lý, càng quan trọng hơn là, Cố Tử Thần sẽ không đồng ý a...
Đây chính là cái hố!
Nhưng vì sao trong nội tâm cô lại nhảy cẫng hoan hô muốn nhảy vào bên trong? Cuối cùng là cái quỷ gì?
Tô Niên Niên lập tức liền phấn khởi, tiếp tục chiến đấu với một đống đề thi, khóe miệng Cố Tử Thần cong lên.
Thế mà anh không phát hiện ra, Tô Niên Niên cũng có lúc tích cực như vậy.
Chẳng qua, cô ấy để ý chuyện mình thỏa mãn một nguyện vọng của cô ấy như vậy, đây có phải chứng tỏ, cô ấy cũng để ý mình không?
Từ trước đến nay Cố Tử Thần đánh đâu thắng đó, lần đầu tiên lâm vào một vấn đề bối rối như vậy.
Những ngày này Doãn Sơ Hạ cũng không có buông lỏng, ngoại trừ mỗi ngày lên lớp, trong nhà còn mời gia sư tốt nhất dạy thêm cho cô ta.
Cô ta tự tin, Tô Niên Niên tuyệt đối không sánh bằng cô ta.
Tô Niên Niên cũng điên cuồng, liên tục phấn đấu hai tuần, thành tích đột nhiên tăng mạnh, khi làm đề mô phỏng Cố Tử Thần hơi khó tin.
Anh ra đề khó hơn đề thi của cao trung Thánh Âm một chút, nếu như dựa theo trình độ hiện tại của Tô Niên Niên, có thể nói ở trong mười vị trí đầu vô cùng dễ dàng.
Nhưng Cố Tử Thần không nói cho Tô Niên Niên biết trình độ chân chính của cô, để tránh cho cô kiêu ngạo, chỉ nhàn nhạt nói: “Cố lên, lúc thi phải chăm chú cẩn thận.”
Tô Niên Niên nắm chặt tay, gật nhẹ đầu.
Hai ngày trước kì thi, Trần Nguyên quả nhiên chăm sóc Tô Niên Niên như quốc bảo, mỗi ngày đều đưa đồ ăn ngon, nhắc nhở cô mặc quần áo dày, sợ cô bị bệnh.
Tô Niên Niên mặc thêm áo khoác lông dày ngồi trong phòng học, thu hút nhiều ánh mắt hiếu kì.
Tống Dư Hi nhỏ giọng hỏi cô: “Tô Niên Niên, tại sao cậu lại mặc dày như vậy?”
Chúc Thành cũng nhiều chuyện: “Tớ cảm thấy Tô Niên Niên dự định muốn ngủ qua mùa đông!”
Tô Niên Niên bĩu môi, cô không muốn nói đây là Trần Nguyên ép buộc, thời tiết hai ngày nay không tốt lắm, gió cũng lớn, Trần Nguyên sợ cô cảm lạnh.
“Đúng, mình chính là định ngủ đông...” Cô vịn tay lên trán, cam chịu nói.
Lúc này Đường Dư lật bài tập trong tay ra, tâm tư lại rơi trên người Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên cúi đầu, áo khoác màu nâu nhạt nổi bật lên làn da trắng nõn gần như trong suốt của cô, dáng vẻ chăm chú làm bài vô cùng đẹp mắt.
Cậu kinh ngạc nhìn một lát, thật tình không biết tất cả đều rơi vào mắt Tống Dư Hi.
Trong lòng Tống Dư Hi hơi hồi hộp một chút, bỗng nhiên hiểu ra.
Đường Dư thích Tô Niên Niên...
Cô bất động thanh sắc che giấu cảm xúc kinh ngạc trong lòng, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì xoay người sang chỗ khác.
Thứ sáu, kì thi bắt đầu.
Lần thi này sắp xếp dựa theo thành tích lần trước, cho nên Tô Niên Niên và Doãn Sơ Hạ không thi cùng một chỗ.
Khi phát bài thi, Tô Niên Niên hít một hơi thật sâu, lấy bút viết tên, bắt đầu cẩn thận đọc đề, giải đáp, sửa chữa, thử lại phép tính trên giấy nháp.