Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“A...Có chuyện gì từ từ nói, anh làm gì thế a.” Tô Niên Niên cảm thấy không hiểu nổi, làm gì có người ôm chặt như vậy, coi cô là trẻ con sao!
Chẳng qua cái ôm của Cố Tử Thần vô cùng ấm áp, thoáng xua tan hơi lạnh trước đó.
Cố Tử Thần: “Không đợi được anh thì sẽ không đi sao! Tô Niên Niên, sao em có thể ngốc như vậy!”
Tô Niên Niên giận, cái đầu nhỏ dùng sức đụng vào lồng ngực Cố Tử Thần một cái: “Anh không thấy cửa đã bị khóa sao! Chẳng lẽ anh muốn tôi nhảy lầu à!”
Cố Tử Thần vừa tức vừa buồn cười, chế nhạo nói: “Em luyện thiết đầu công tốt như vậy, không dùng để xô cửa thật là phí phạm của trời.”
Tô Niên Niên mở to hai mắt nhìn, lúc này mới cảm thấy đau, tranh thủ thời gian hốt hoảng xoa đầu mình.
“Đụng đau à?” Cố Tử Thần thấp giọng hỏi, vươn tay xoa trán Tô Niên Niên.
Chạm tay vào thấy lạnh buốt, anh nhíu mày, bắt lấy tay Tô Niên Niên thử nhiệt độ, tay đã lạnh cóng giống như khối băng. Khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, cánh môi vốn phấn nộn đã không còn huyết sắc.
Anh nhẩm tính thời gian, liền biết Tô Niên Niên chờ anh ở nơi này ít nhất hơn một giờ, nội tâm co rút một trận.
“Đáng chết.” Anh thấp giọng mắng một câu, cởi áo khoác của mình khoác lên người Tô Niên Niên, ra lệnh: “Mặc áo vào.”
“Hung dữ gì vậy chứ...” Tô Niên Niên nhỏ giọng oán trách một câu, lúc đầu muốn từ chối, nhưng thật sự là rất lạnh, vì mạng nhỏ của mình, cô vấn ngoan ngoãn mặc áo Cố Tử Thần vào.
Cô sịt mũi một cái, hỏi: “Cố Tử Thần, anh có khăn tay không, tôi muốn lau nước mũi.”
Nhìn thấy ánh mắt hiền lành vô tội của cô, Cố Tử Thần cảm thấy một trận đau lòng, rủ lông mi xuống, che giấu những tâm tình này đi, anh tìm kiếm trong túi một lúc, móc ra một tờ giấy, đưa đến trước mũi Tô Niên Niên, “Anh nói một hai ba, em dùng sức.”
Oh my God! Đây là cái quỷ gì thế, nam thần muốn lau nước mũi cho cô?
Tô Niên Niên thật sự không chịu nổi, lui về phía sau hai bước, từ chối: “Không cần, tôi tự mình làm được.”
Cố Tử Thần ỷ vào người cao cánh tay dài, hướng về phía mũi Tô Niên Niên đụng một cái, ngữ khí dịu dàng rất êm tai: “Một, hai, ba...”
Bởi vì giọng nói êm tai của anh, Tô Niên Niên không có tiền đồ...sịt mũi một cái.
Sau khi lau xong, Cố Tử Thần lại xoa mũi cho cô, mới hài lòng nhẹ gật đầu.
Tô Niên Niên cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cố Tử Thần, chẳng phải anh mắc bệnh thích sạch sẽ không thể trị sao?”
Cố Tử Thần đen mặt lại, nhét giấy vào trong tay Tô Niên Niên: “Cầm ném đi.”
Tô Niên Niên bĩu môi, không phải chỉ là nước mũi của coi thôi sao, có cần phải như thế không, chẳng phải vừa mới còn lau nước mũi cho cô sao! Thật là một người đàn ông thất thường!
Ném viên giấy vào thùng rác, Tô Niên Niên cảm thấy chóp mũi lành lạnh, ngẩng đầu lên, thấy mấy bông tuyết bé nhỏ phiêu tán rơi xuống, khi rơi trên da thịt rất nhanh bị tan chảy.
Cô mừng rỡ kêu lên: “Cố Tử Thần, anh nhìn xem, tuyết rơi! Đây là tuyết đầu mùa của năm nay.”
Cố Tử Thần ngửa đầu xem xét, càng ngày càng nhiều bông tuyết từ trên trời rơi xuống, bay lả tả, đẹp không tả xiết.
Lúc này Tô Niên Niên giống như một đứa trẻ ngây thơ đơn thuần, ngẩng khuôn mặt nhỏ chăm chú nhìn tuyết, bông tuyết rơi đầy tóc và bả vai cô, cả người cô nổi bật giống như tinh linh đi ra từ bên trong tuyết.
“Anh không phải có chuyện muốn nói với tôi sao, nói nhanh một chút tôi còn phải về nhà ăn gà rán!” Tô Niên Niên sờ chiếc bụng sớm đã xẹp lép của mình, nhìn về phía Cố Tử Thần.