Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Tử Thần kinh ngạc nhìn cô, dường như muốn khắc họa bóng dáng cô vào máu thịt.
Tô Niên Niên nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của cô: “Tô Niên Niên, vì sao em lại ngốc như thế.”
Tô Niên Niên thở phì phì nguýt anh một cái: “Anh còn dám chê bai tôi! Xem ra thật sự không thể nào nhịn nổi nữa! Tôi muốn về nhà ăn cơm!”
“Không, Tô Niên Niên, em hãy nghe anh nói hết.” Giọng nói Cố Tử Thần nghiêm túc.
Lúc đầu Tô Niên Niên muốn bốc đồng nói “Tôi không nghe tôi không nghe”, nhưng nhìn thấy đôi mắt thâm thúy đen nhánh của Cố Tử Thần, buông xuống tất cả bực bội, nghiêng đầu chăm chú nghe anh nói.
Cố Tử Thần nói: “Tô Niên Niên, em thật ngốc, rất rất ngốc, trí thông minh không bao giờ đủ dùng. Chân ngắn, chạy chậm, làm việc qua loa. Tính tình cũng không tốt, lại tùy hứng, cố chấp, đã quyết định chuyện gì thì tám đầu ngựa cũng không kéo lại được...”
Tô Niên Niên nghe mà co giật khóe miệng, Cố Tử Thần có thù với cô sao, có cần nói cô không đáng một đồng thế không!
Nhưng lời nói tiếp theo của Cố Tử Thần lại khiến cô ngây người.
“Nhưng những khuyết điểm của em, lại khiến anh... nhớ nhung như thế.”
“Anh đã nghĩ vấn đề này vô số lần, cuối cùng anh cũng tìm được đáp án.”
“Vì nụ cười của em mà cõi lòng vui vẻ, vì nước mắt của em mà đau khổ, sướng vui buồn giận của em anh đều lây nhiễm.”
“Ưu điểm của em anh thích, khuyết điểm của em anh cũng chấp nhận, anh thích, là chính con người em.”
“Tô Niên Niên, anh thừa nhận, anh thích em.”
Đến khi ba chữ này được thốt ra, Tô Niên Niên cảm thấy cả thế giới như ngừng trôi, thậm chí ngay cả tiếng bông tuyết rơi xuống cũng lọt vào tai.
Xoạt xoạt xoạt.
Xung quanh tĩnh mịch yên ắng, bông tuyết trắng tinh rơi lả tả, cùng với tiếng gió thổi khe khẽ, rõ ràng âm thanh nhẹ như lông vũ, lại trùng với tiếng lòng của cô.
Tô Niên Niên ngơ ngác hồi lâu, mới tỉnh táo lại, không thể tin hỏi: “Cố Tử Thần, anh không nói đùa chứ... lần trước anh cũng ở trước mặt người khác nói tôi là bạn gái anh...”
Cố Tử Thần nhíu mày, mặc dù lần trước anh không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận a.
Quả nhiên Tô Niên Niên ngốc như heo...
Anh bước đến gần Tô Niên Niên, cười tuyệt đẹp: “Tô Niên Niên, có phải nói đùa hay không, thử chẳng phải là biết sao?”
Tô Niên Niên mê man: “Cái này phải thử kiểu gì, chẳng lẽ phải dùng máy phát hiện nói dối...?” Lời còn chưa dứt, cô cảm giác một đôi bàn tay thô ráp che mắt cô lại, trong bóng tối chớp nhoáng, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào môi cô.
Bùm.
Nơi xa không biết ai đối pháo hoa, khói lửa đột nhiên nổ tung trên bầu trời, chiếu sáng một mảnh trời đất.
Pháo hoa rực rỡ, tuyết trắng tinh khôi.
Tô Niên Niên cảm thấy dường như trước mắt cũng có vô số pháo hoa bừng nở.
Gần trong gang tấc, cô nghe thấy tiếng tim đập trầm thấp vững vàng của Cố Tử Thần, cùng nhịp tim loạn xạ của cô.
Tất cả đều không phải là mơ.
Cố Tử Thần hôn cô.
Nghe thấy tiếng tuyết rơi, nghe thấy lời yêu thương.
Trong cơn ngơ ngác, cô nghe thấy Cố Tử Thần cười khẽ: “Lần này tin chưa?”
Tay của anh vẫn che trên mắt cô, Tô Niên Niên không nhìn thấy nét mặt của anh, nhưng có thể đoán được, nhất định là nụ cười vui vẻ xấu bụng như hồ ly.
Tên trứng thối này! Rõ ràng thích cô vì sao không nói sớm! Tô Niên Niên nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy tay anh, cắn một phát.