Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Càng kinh tớm hơn là, cuối cùng còn cười “Ha ha”, chẳng lẽ anh ta không biết ý nghĩa của từ “Ha ha” là “Tôi sẽ làm cho bạn liệt “sao.
Cô sậm mặt lại nói: “Bạn học, cậu đừng có mà nói lung tung, tôi không có bạn trai.”
Hạ Cường bĩu môi, lại hừ lạnh, hạ thấp giọng lẩm bẩm: “Người nào không biết vừa quyến rũ đội trưởng đội bóng rổ vừa qua lại với Đường Dư học cùng lớp đó, còn giả bộ làm Bạch Liên Hoa ở bên ngoài nữa chứ, quả nhiên Sơ Hạ nói không sai.”
Giọng của anh ta lớn, cho dù thấp giọng thì người xung quanh vẫn nghe thấy.
Tô Niên Niên tự nhiên cũng nghe thấy, sắc mặt của cô nhất thời trầm xuống.
Đây cũng không phải là ngại người ta nghe thấy nên nói nhỏ, mà rõ ràng là nhằm thẳng vào cô!
Dạ Tinh Vũ không nhìn nổi nữa, ném đồ trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Hạ Cường! Anh đừng đưa chuyện bát quái giống như con gái nữa đi! Cứ đặt điều thị phi thì còn là đàn ông làm gì nữa? Tôi biết anh có quan hệ tốt với Doãn Sơ Hạ, nhưng cũng không cần phải đi ra ngoài nói xấu người khác như vậy chứ? Anh nghĩ mình nói ra sẽ đặc biệt xuất sắc hơn người khác hả?”
Thấy Dạ Tinh Vũ nổi giận, Hạ Cường giật giật hàng lông mày, Dạ Tinh Vũ không thể đánh đồng với Đường Dư được, anh ta không chọc nổi Đại thiếu gia Dạ gia đâu, vì vậy anh ta lập tức thay đổi thái độ: “Trưởng ban Dạ, cậu còn không hiểu tôi sao, từ trước tới nay tôi có biết cách nói chuyện đâu, cậu xem, cái này lại chọc cho cô em tức giận rồi, xin lỗi hắc.”
Anh ta làm bộ làm tịch cúi mình xin lỗi Tô Niên Niên, chẳng qua là chân mày anh ta hơi nhướn lên, lộ ra vẻ đắc ý, nào giống như người thật tâm xin lỗi?
Tô Niên Niên ngước mắt hỏi: “Hạ Cường, tôi hỏi anh, tại sao anh đánh nhau với Đường Dư?”
Hạ Cường nhún nhún vai: “Là cậu ta đánh tôi trước, mọi người đều có thể làm chứng.”
Mấy thành viên đội bóng rổ vây quanh đồng loạt gật đầu khẳng định.
“Vậy tại sao cậu ấy lại đánh anh? Đừng nói là do nhìn thấy anh xấu quá nên mới đánh đấy nhé?”
“Ha ha ha ha ha.” Trong đám người bộc phát ra tiếng cười vang.
Khuôn mặt da ngăm đen của Hạ Cường dần đỏ bừng lên, mặc dù dáng dấp của anh ta không đẹp trai, nhưng cũng không xấu xí!
“Nếu không phải là do anh xấu xí, vậy là do nhìn anh không vừa mắt, nếu không phải là do nhìn anh không vừa mắt, vậy là do tính cách của anh rất tệ, dù sao chắc chắn là có lý do đánh anh.” Tô Niên Niên liếc nhìn anh ta, nâng mức độ độc mồm độc miệng đến mức cao nhất, Dạ Tinh Vũ nhìn xem chỉ trực lau mồ hôi lạnh.
Oh my god, thì ra lúc Tô Niên Niên mỉa mai người ta lợi hại thế này, cũng may là cô ấy cũng được coi là dịu dàng với mình...
Hạ Cường vung quả đấm lên: “Tô Niên Niên, cậu nhìn lại mình đi, có tư cách gì để nói tôi? Ai mà không biết cậu triêu tam mộ tứ quyến rũ hết người này đến người khác, đừng có mà giẫm lên mặt mũi người khác, mình chỉ là một con điếm, còn giả bộ thanh cao cái gì!”
Đám người thoáng chốc an tĩnh lại, Tô Niên Niên đứng yên tại chỗ, từ từ nắm chặt quả đấm.
Dạ Tinh Vũ nóng giận, trực tiếp quơ quả đấm muốn xông lên, bị mấy cầu thủ bóng rổ nhanh tay lẹ mắt bên cạnh ngăn lại.
Bình thường bọn họ đều không thích Hạ Cường, nhưng không thể trơ mắt nhìn đồng đội mình bị bắt nạt được.
Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cậu nói cái gì, lặp lại lần nữa đi.”
Theo tiếng nói nhìn lại, Cố Tử Thần và Tống Dư Hi đang cùng đi tới.
Vẻ mặt của Cố Tử Thần như sương lạnh, chậm rãi đi tới trước mặt Hạ Cường, nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Vóc dáng anh không cao bằng Hạ Cường, nhưng khí thế tản ra quanh người lại có thể đè ép Hạ Cường không ngóc đầu lên nổi, cậu ta chợt kinh sợ cúi đầu xuống.
“Đội... Đội trưởng, sao cậu lại tới đây.” Hạ Cường cố gắng nặn ra một nụ cười.
Cố Tử Thần hơi nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Cậu vừa mới nói Tô Niên Niên cái gì, lặp lại lần nữa.”
Trán Hạ Cường bắt đầu rịn ra mồ hôi lạnh, từ năm lớp mười cậu ta đã cùng tham gia đội bóng rổ với Cố Tử Thần, sống chung ba năm, tự nhiên biết anh có tính cách gì.
Anh càng tức giận, vẻ ngoài càng thản nhiên, càng tỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi làm cho người ta sợ hãi.
Mà bây giờ, cậu ta biết, Cố Tử Thần rất tức giận.
Vô cùng tức giận.