Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một hồi lâu Tô Niên Niên mới bừng tỉnh: “Tôi hiểu rồi, muốn đưa bóng bay cho tôi phải không…”
Gấu Pooh lại càng ra hiệu nhiều hơn, có mấy người tự dưng tặng bóng bay tình yêu miễn phí vậy chứ?
Tô Niên Niên đón lấy bóng bay từ trong lòng bàn tay mập mạp của cậu, cười híp mắt nói: “Cảm ơn nhé.”
Gấu Pooh giống như bị tổn thương, ngẩn người tại chỗ.
Cố Tử Thần nhíu mày, nhìn dáng vẻ Tô Niên Niên căn bản là nhìn không hiểu.
Có điều vậy cũng tốt.
Tay anh âm thầm đặt lên hông Tô Niên Niên, kéo cô đi lướt qua bên cạnh gấu Pooh.
Gấu Pooh kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, thiếu niên ở bên trong đã đổ mồ hôi đầm đìa rồi.
Khóe môi cậu nhếch lên nụ cười khổ sở, bàn tay vô lực, thả toàn bộ chùm bóng bay lên trời.
Giống như dũng khí và tình yêu đến nực cười ấy.
Quay một vòng, cuối cùng Tô Niên Niên chọn trò bánh xe bầu trời.
Hai người ngồi lên vòng quay cao chọc trời, từ từ bay lên, cảnh tượng bên dưới toàn bộ đều thu vào tầm mắt, bé tẹo như con kiến.
Tô Niên Niên vốn định dựa vào cửa sổ ngắm cảnh, kết quả còn chưa nhìn được vài giây, sắc mặt đã trắng bệch, lui về phía sau khiếp đảm vỗ ngực.
Cố Tử Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, cau mày lại.
Để bản thân dễ chịu hơn một chút, Tô Niên Niên chuyển đề tài: “Anh từng nghe qua chuyện này chưa, nếu đôi tình nhân đứng ở điểm cao nhất của vòng quay hôn nhau thì sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Cố nam thần làm ra vẻ kiêu ngạo vốn có, hừ một tiếng nói: “Phong kiến mê tín, đều là lời đồn thôi.”
Tô Niên Niên: “…”
Cô gào thét trong lòng, Cố Tử Thần cậu có thể có chút tế bào lãng mạn được không, con trai khoa học tự nhiên thật sự là quá đáng ghét.
Chỉ có điều lúc lên tới điểm cao nhất của vòng quay, Cố Tử Thần che mắt cô lại, khe khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.
Đoàng đoàng…
Tô Niên Niên chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng nổ tung, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng hồng lên.
Cô lý luận với Cố Tử Thần: “Không phải anh bảo đó là lời đồn sao, sao vẫn bắt chước theo.”
Cố Tử Thần trầm ngâm chốc lát nói: “Tô Niên Niên, bài giảng chính trị em quên rồi sao, không biết thực tế là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý à, có phải lời đồn hay không, thử là biết thôi.
Tô Niên Niên: “…”
Vòng quay bắt đầu hạ xuống, Tô Niên Niên lại cảm thấy trái tim thiếu nữ bắt đầu nhen nhóm, đập thình thịch thình thịch.
Trước kia cô chưa từng tin những điều này, nhưng trong một giây này cô lại tin tưởng, vô cùng thành kính.
Hai người chơi hết một vòng, đã gần đến giờ ăn mà Cố Tử Thần dự tính, hai người đi ra khỏi khu trò chơi, chuẩn bị đi tới nhà hàng đã đặt trước.
Ở nơi đỗ xe có một nam một nữ đang tranh cãi gay gắt với nhau, Tô Niên Niên định thần nhìn lại, sắc mặt thay đổi hẳn.
Người đang ngẩng đầu ưỡn ngực khí thế hùng hồn gây lộn kia chính là nữ hán tử Hoàng Đậu Đậu.
Mà đối diện cô là một thiếu niên đang đen mặt nghiến răng nghiến lợi, hận không thể phất tay áo bỏ đi, Tô Niên Niên suy nghĩ lại một chút, hình như là nam sinh ngày đó trên sân trượt băng bị bọn họ tưởng lầm là kẻ trộm.
“Tên trộm vặt này, còn không nhận mình là kẻ trộm, cậu xem trong tay cậu đang cầm cái gì chứ, đến miếng đệm xe cậu cũng ăn trộm, thật đáng sợ.” Đậu Đậu dõng dạc hét vang, chỉ chốc lát sau đã thu hút cả tá người vây quanh.
Tô Niên Niên che mặt, làm bộ như không nhận ra Đậu Đậu: “Chúng ta vẫn nên đi thôi, lực chiến đấu của Đậu Đậu thật sự quá khủng, hoàn toàn không cần chúng ta giúp đỡ đâu.”
Chỉ có điều Cố Tử Thần lại dừng bước, ngón tay chỉ qua, Tô Niên Niên thoáng chốc trợn tròn mắt.
Tấm đệm xe trong tay người con trai kia chính là của bọn họ.