Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khóe miệng cô khẽ giật, ánh mắt phức tập cùng Cố Tử Thần liếc mắt nhìn nhau.
Cố Tử Thần bất đắc dĩ nói: “Vẫn nên tới đó xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Đậu Đậu vẫn còn tiếp tục ầm ĩ, Ngôn Mạch Sanh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, gầm thét lên: “Rốt cuộc cô từ đâu xuất hiện! Hôm nay tiểu gia vừa ra cửa quên nhìn Hoàng Lịch rồi ư, sao có thể gặp phải loại hiếm lạ thế này!”
Đậu Đậu trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu nói ai hiếm lạ? Cậu mới hiếm lạ thì có, cả nhà cậu đều hiếm lạ!”
Tô Niên Niên yếu ớt đi tới, nói với Ngôn Mạch Sanh: “Chuyện đó… Bạn họ à, chiếc đệm xe trong tay cậu là của chúng tôi…”
Cô thấy Mạch Sanh vẫn còn trẻ, hơn nữa dáng vẻ xinh đẹp như thế, trong lòng vẫn còn đang thấy tiếc cho cậu.
Ngôn Mạch Sanh nhìn Tô Niên Niên chốc lát rồi ậm ừ, có vẻ là đang cố nhớ ra Tô Niên Niên.
“Hôm nay tôi sẽ chơi xấu! Không đưa! Quyết không đưa!” Tính tình thiếu gia của Ngôn Mạch Sanh bị khơi lên, trực tiếp giấu đệm xe ra đằng sau, làm ra vẻ liều chết không theo.
Quần chúng xung quanh rối rít cảm thán: “Ai yu đầu năm nay kẻ trộm cũng kiêu ngạo thế sao.”
Dì bán hàng nước đập bùm bùm quả dưa xuống: “Còn không phải sao, quả dưa trắng này thật giống cái bản mặt kia.”
“Thói đời thế đấy, để tôi chụp ảnh cậu ta đăng lên weibo, cho cậu ta xấu mặt!”
Ngôn Mạch Sanh nghe thế gân xanh nổi lên, reo lên như tâm thần: “Xấu mặt cái cọng lông ấy! Ngôn nhị gia ta đây giống trộm á! Các người thật là ồn ào! Thật là ồn ào!”
Đậu Đậu lưu loát vung tay như chuẩn bị tát: “Cậu còn nói nữa, tôi đánh cậu nữa!”
Ngôn Mạch Sanh không thể tin được nhìn Đậu Đậu, rốt cuộc là ai chọc vào ai thế này!
Lần nào gặp mặt cũng bị đánh!
Còn có vương pháp hay không hả!
Đang định nổi giận, vai bị vỗ nhè nhẹ, cậu liều mạng gào thét: “Kẻ nào, đừng làm phiền tôi!”
Cố Tử Thần hờ hững nói: “À, trả đệm xe của tôi cho tôi, các người cứ tiếp tục.”
Ngôn Mạch Sanh trợn tròn đôi mắt, lắp bắp hồi lâu nhào tới Cố Tử Thần giống như nhìn thấy người thân: “Tử Thần à, anh nhất định phải chứng minh sự trong sạch của tôi!”
Cố Tử Thần tinh tế né được, khiến cho mấy hủ nữ đăng chăm chăm nhìn hai người đẹp trai đó đồng loạt thổn thức.
Đúng lúc này, hai người cảnh sát khoan thai bước chậm tới, không nói thêm lời nào đã bắt lấy tay Ngôn Mạch Sanh: “Đồng chí nhỏ à, vừa rồi cảm ơn cậu, nếu không phải nhờ một cú đá cực kỳ dũng mãnh của cậu, chúng tôi cũng không thể thuận lợi bắt được kẻ tình nghi như thế.”
Ngôn Mạch Sanh có hơi ngượng ngùng rụt tay lại, xấu hổ cười cười.
Đậu Đậu ở bên cạnh hóa đá, cô vừa đổ oan cho người ta rồi sao!
Đậu Đậu che giấu sự lúng túng, ho khan một tiếng: “Người đó… vừa rồi ngại quá, hai người này là bạn của tôi, nếu gặp nhau chính là duyên phận, mọi người cùng đi ăn bữa cơm đi.”
Tô Niên Niên giơ hai tay tán thành, Ngôn Mạch Sanh hừ một tiếng, bất đắc dĩ đồng ý.
Cố Tử Thần nhíu mày, cảm thấy thế này sẽ làm rối loạn kế hoạch của anh, có điều vẫn gật đầu đáp ứng.
Phòng ăn.
Một bàn bốn người, ai cũng có tâm sự.
Chỉ có Tô Niên Niên vui ngất trời, ăn uống thật là ngon miệng.
Đôi mắt đen lấp lánh đảo quanh, nhỏ giọng hỏi Cố Tử Thần: “Tên công tử bột kia là ai? Anh quen à?”
Cố Tử Thần tỏ vẻ đồng tình với mắt thẩm mỹ của cô, thật ra thì anh còn trắng hơn Ngôn Mạch Sanh mấy phần: “Nhị thiếu gia của nhà họ Ngôn ở Dụ thành, iDesign và công ty con dưới trướng đều là của nhà cậu ta.”
Lại còn là cậu đẹp trai của nhà giàu! Tô Niên Niên nhếch môi, dưới mặt bàn lặng lẽ gửi tin nhắn cho Đậu Đậu: “Đây chẳng phải là kiểu mà cậu thích sao! Còn không mau nhào vô!”