Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đậu Đậu gửi một chuỗi im lặng tuyệt đối, ngay sau đó hùng hổ gửi một đoạn dài: Mình giống kiểu người nông cạn vậy sao! Mình sẽ thích cậu ta vì tiền đồ của cậu ta sao! Làm như mình là cô gái nhỏ không hiểu chuyện ấy! Nói, rốt cuộc nhà cậu ta có bao nhiêu tiền!
Tô Niên Niên: “...”
Ăn xong bữa cơm, ấn tượng của Ngôn Mạch Sanh về Đậu Đậu và Niên Niên có thay đổi đôi chút, thêm nữa cậu có quen biết với Cố Tử Thần, lúc sau bị Đậu Đậu quấn lấy thì cũng không còn cách nào, đành phải lưu số điện thoại của cô ấy vào.
Tô Niên Niên nhìn hai người đó đứng cạnh nhau không biết nên khóc hay nên cười, nếu hai người này ở bên nhau cũng không biết có ổn không.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, xe cũng đã trở về nguyên trạng, Cố Tử Thần nhìn đồng hồ, mặc dù đã muộn hơn một chút nhưng cũng không gây trở ngại gì cho hành trình kế tiếp.
Anh chở Tô Niên Niên đến rạp chiếu phim, Cố Tử Thần mua hai vé xem phim, thấy quầy bán bỏng ở bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Em muốn cỡ lớn hay cỡ nhỏ?”
Tô Niên Niên không ngẩng đầu lên: “Cỡ lớn”. Là một người tham ăn, nhỡ đâu mua cỡ nhỏ ăn không đủ thì phải làm sao!
Không ngờ rạp chiếu phim này quá thực tế, vẫn là Cố Tử Thần mặt không đổi sắc cầm một thùng bỏng cỡ lớn chẳng khác gì cái nhà, làm Tô Niên Niên hoang mang.
“Ăn không hết thì sẽ nhét em vào thùng.” Cố Tử Thần lạnh lùng nói.
Tô Niên Niên lùi về sau một bước, làm ra vẻ đang ngắm cảnh: “Ấy, sảnh số tám ở đâu, aiz, một mình xem phim sẽ tịch mịch lắm đây…”
Cô thật không muốn thừa nhận mình quen Cố Tử Thần! Cầm một thùng lớn như vậy thật mất mặt quá đi!
Cố Tử Thần nhếch môi, ném thùng bỏng vào trong ngực Tô Niên Niên: “Tự ăn thì tự cầm đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Niên Niên xịu xuống, vừa cảm thấy cầm một thùng lớn thế này thật quá kỳ dị, lại không nỡ bỏ, dù sao nhìn qua có vẻ khá ngon.
Bất đắc dĩ vào phòng chiếu, dọc đường thu hút vô số ánh mắt kinh ngạc, Tô Niên Niên làm ra vẻ lơ đãng, gắng gượng dùng khí phách hùng dũng oai vệ hiên ngang đi vào, nếu là người bình thường đoán chừng thật sự không chịu nổi.
Phim bắt đầu chiếu, Tô Niên Niên cười vui vẻ từ đầu tới cuối, đúng lúc nhìn lại Cố Tử Thần, vẫn là khuôn mặt không hề thay đổi đến cuối cùng, cảm giác không khí xung quanh cũng chợt giảm xuống vài độ mất rồi.
Phim đúng lúc chiếu đến cảnh một thầy giáo viết phương trình lên tấm bảng đen, đám học sinh ở dưới nhốn nha nhốn nháo, Tô Niên Niên cười đau cả bụng, kết quả phát hiện người bên cạnh vẫn giữ gương mặt tuấn tú lạnh lùng, Tô Niên Niên buồn bực hỏi anh: “Có phải tâm trạng anh không tốt không, tại sao không cười?”
Cố Tử Thần nghiêm trang nói: “À, anh đang nhìn phương trình trên bảng, có hai cách giải nhưng đều sai rồi.”
Phụt…
Phải công nhận hai người họ như hai thái cực vậy… thế giới của người học giỏi sao lại khó hiểu đến vậy…
“Anh cứ từ từ tính… em tiếp tục xem…” Giận dỗi quay đi, Tô Niên Niên quyết định không để ý tới tên này nữa, tránh để tâm hồn yếu ớt của cô thêm tổn thương.
Đôi tay nhỏ bé mò mẫm tìm thùng bỏng, hồi lâu không bới được gì nữa, ngược lại bị một bàn tay giữ lấy.
Tô Niên Niên nghi ngờ nhìn sang Cố Tử Thần, há miệng đang muốn nói gì đó, một miếng bỏng chuẩn xác đặt vào miệng cô, Cố Tử Thần ho khẽ một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo: “Xem tiếp đi.”
Tô Niên Niên vừa xem phim, vừa tận hưởng cảm giác được bạn trai đút cho.
Cô thầm mắng mình, chú ý thần thái! Mi thật là hỏng bét!
Tô Niên Niên cũng hiểu con người Cố Tử Thần là điển hình của kiểu ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo chết đi được, nhưng trong lòng lại sâu sắc hơn người khác…
Thật ra cô không biết, sự ấm áp của Cố Tử Thần chỉ dành cho một mình cô mà thôi.