Con nhỏ xấu xa, mình nói làm sao tự nhiên lại kiêu ngạo như thế, thì
ra đã nắm được nhược điểm của mình. Không phải lần trước lúc cùng đám
bạn đi chơi chỉ cắn hai lần thuốc lắc thôi sao? Ai bảo mình không tìm
được công việc tốt lại buồn chán chứ? Thuần túy chỉ để tiêu khiển thôi!
Làm sao cô ta biết nhỉ? Duy nhất chỉ có hai lần thôi mà.
“Đứng dậy, ngồi vào một bên đi, về sau phải tự giác nhường vị trí này cho người lớn tuổi hoặc có vai vế lớn hơn cô ngồi, đừng có hơi tí là
ngủ ở đó, muốn ngủ thì về phòng cô mà ngủ!” Tiền Văn Quyên lôi em chồng
dậy, rời khỏi vị trí đối diện TV, sau đó vẫy tay với Chu Thiên Trì:
“Thiên Trì, anh ngồi đây đi!”
Chu Thiên Trì một mặt chuyển vị trí của mình, mặt khác hỏi Chu Hiểu Yến.
“Đồ hư hỏng, mày ở bên ngoài làm chuyện xấu gì? Tao thấy bây giờ mày
ngày càng không học điều tốt, có phải đi theo cái người tên là Hứa
Phương Phương gì đó kia không? Cái người bạn đó của mày vừa nhìn đã thấy không phải người tốt, lại còn bắt đầu học xấu, tao nói cho mà biết, nếu như mày dám học cái xấu, xem tao dạy dỗ mày thế nào?” Chu Thiên Trì cho rằng Tiền Văn Quyên nói là sự thật, nhưng thật ra cô cũng chó ngáp phải ruồi thôi.
“Em, em có làm chuyện xấu gì đâu, chẳng qua, chỉ thử thuốc lắc một
lần mà thôi, sau này không dùng nữa là được.” Chu Hiểu Yến thẳng thắn
thừa nhận, cô nghĩ Tiền Văn Quyên đã biết hết rồi.
“Hả?” Miệng Tiền Văn Quyên há còn to hơn cái bát, vừa rồi cô chỉ tung hỏa mù, không ngờ lại có chuyện này thật.
“Đồ hư đốn, mày muốn chết à, dám cắn thuốc lắc?” Chu Thiên Trì lại gõ đầu em gái anh một cái: “Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn tiếp tục sa đọa
như thế nữa, nhất định mày xong đời rồi.”
“Làm gì thái quá thế, chỉ một lần thôi mà, lần sau không dám nữa,
cũng tại Hứa Phương Phương kia nói rằng chơi rất vui rất kích thích nên
em mới thử một tí thôi.” Chu Hiểu Yến ngụy biện cho mình.
“Trời ạ, trong nhà có mày thành như thế mà ba mẹ lại hoàn toàn không biết.” Chu Thiên Trì thở dài.
“Anh, đừng nói cho ba mẹ biết, em biết em không nên thế, em đã nói
rồi, lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng. Coi như em xin anh đi!” Chu
Hiểu Yến chắp hai tay thành hình chữ thập, ánh mắt mang theo cầu xin,
một bộ dáng đáng thương tội nghiệp, sau đó xoay người: “Chị dâu, em cũng xin chị đó!”
“Tôi mặc kệ cô, cô là kẻ dính vào ma túy, tôi cũng chẳng muốn quan tâm người như cô nữa!” Tiền Văn Quyên kích thích em chồng.
“Chị!” Trong lòng Chu Hiểu Yến thật đúng là không dễ chịu, Tiền Văn
Quyên đáng ghét kia coi cô như kẻ bại hoại tội ác tày trời rồi! Đồ xấu
xa, tôi sẽ không để cô xem thường đâu!