“ Thiên Tư ca ca, …”Phong Di ngẩng mặt lên, bộ mắt trạng thái quay phắt ba trăm sáu mươi độ, lật mặt còn hơn chong chóng. Giọng nói ngọt xớt khiến lòng người chảy hết cả ra.Nhìn bộ dáng của cô bé mười lăm, Phong Di càng thêm đáng yêu trong sáng, hút tâm con người .
Tiểu Thư của bọn họ phải nói là lớn rất chậm a. Mặc dù võ công kinh người khi chỉ bước đển tuổi mười chín, nhưng nhìn cái bộ dáng nàng xem, hình như là đang dừng ở trạng thái mười lăm tuổi vậy, thật là vô cùng kì lạ a. Nhưng ai mà quan tâm chư , đối với bọn họ tiểu thư vẫn là vô địch , từ võ công đến nhan sắc ai mà địch được với đế vương của họ cơ chứ!
Phong Di vừa dứt lời, mắt Khải Thiên Tư đột nhiên trở lên vô hồn. Cảm giác như là hồn của hắn bị hút đi mất vậy. Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra , tự nhiên đang yên đang lành Khải Thiên Tư nhảy dựng lên, tháo dây buộc trên đầu ra xoã xượi như một người điên, lắc mình đến điên đảo, hắn lại còn có trạng thái chuẩn bị cởi quần áo, thật là càng ngày càng thêm bất ngờ.
Mọi người xung quanh chết sững lại trước Khải Thiên Tư, cái gì thế này, chắc không phải bị nhập đi. Người dân sợ hãi lui ra sau một bước, kiểu như tạo đất diễn cho diễn viên vậy, à và diễn viên chính tất nhiên là nhi tử của tể tướng Khải Thiên Tư rồi.
Phải nói, Phong DI rất vô tội a. Chỉ là nhìn hắn một cái thôi mà, sao hắn lại ra cái bộ dạng vậy. Thật khó hiểu a. Vừa nghĩ Phong Di vừa lộ ra vẻ mặt vô tội, không thể không khiến người ta tin tưởng rằng nàng không làm cái loại chuyện này .Nhưng mọi người không tin thì đừng nghĩ rằng Lưu chưởng quầy và Tư Điệp cũng không tin. Họ đều biết tiểu thư lại dùng nhiếp hồn thuật.Ây za mỗi lần chỉnh người đều thực hiện theo số điểm con mồi a …
( tức là chị có bảng điểm cho nhưng người khó chỉnh và dễ chỉnh đó ạ)
“aaaaaaa…..” Khải Thiên Tư hét một tiếng điên trời đảo đất, thủng cả màng nhĩ người xung quanh.Quần áo của hắn đang được khép mở mập mờ, vô cùng không chỉnh tề, làm người xung quanh đều thấy người của hắn nổi lên một loại mụn, được bọc nước , khi cái bọc nước kia vỡ ra mới là điều quan trọng cần chú ý nha.
Khải Thiên Tư ngứa ngáy khắp thân thể, hắn ra sức gãi, khiến cho mấy cái mụn ia vỡ hết ra, nước bên trong chảy ra ngoài, nhìn qua thấy rất buồn nôn. Nhưng tưởng rằng khi cái mụn kia vỡ ra thì không làm sao nữa thì Khải Thiên Minh khuỵ hắn xuống đất, kêu giời kêu đất lên.
Phong DI bên cạnh híp mắt nhìn thành quả của mình, nàng đã rất nhẹ tay rồi,chứ bình thường nàng mà chỉnh người làm sao có thể dễ dàng như thế này được. Đây là chiêu nhẹ thứ hai của nàng rồi, kiểu mụn bọc nước thế này chỉ là chịu đau xót liên tục không thể làm gì thôi mà có gì là khó khăn đâu. Nàng quá là tốt bụng đi. Hừ
Lại một kiểu nữa, hazzz tiểu thư cũng thật là , Lưu chưởng quầy cùng Tư điệp cùng bất đắc dĩ lắc đầu.
--- ------ ------ ------ --- trên lầu---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
“ Các chủ …” một giọng nói trầm, lãnh của một nam nhân cất lên.Hắn có chưa kịp nói hết câu. Cái người được gọi là các chủ đã lên tiếng cắt lời:
“ Ảnh vũ, nàng rất giống…” Giọng nói trong trẻo như giòng suối, ấm áp, nhưng lại có chút ưu thương.
“ các chủ, người…” Ảnh vũ biết các chủ đáng kính của hắn lại ưu thương rồi, hazzz . Dù hắn không biết mặt người mà các chủ nói đến là ai, nhưng hắn biết nàng rất quan trọng với chủ nhân của mình.
“ kiểu nói giống, cách chỉnh người giống, mái tóc giống, kiểu diễn xuất giống… cái gì cũng giống” Mặc Vũ trong mắt đầy ưu thương, hồi ức đau khổ cứ tràn về, lòng hắn rất đau, rất nhớ. Chị của hắn có sao không… Đây là một câu hỏi mà hắn nghĩ mãi, nghĩ mãi, nhưng ông trời muốn trêu hắn, cứ để đáp án tuột mất…
“ chúng ta đi” Như là không thể chịu được cảm giác đau thương này nữa, Mặc Vũ thở một hơi thật dài như thải hết mọi nỗi lòng của mình, rồi dời đi như một tia không khí.
--- ------ ------ ------ ----------trở về --- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“ Phong…” Phong Di bất thình lình quay lại đằng sau. Cảm giác vẫn còn đó, hơi thở của Phong, làm sao , làm sao. Phong của chị, Phong … đáy mắt Phong Di hiện lên ưu thương. Thế là đôi mắt không theo sự điều khiển của lão bộ mà nhắm trặt lại. Cả người theo quán tính đổ ra sau.
“ Tiểu thư …” Lưu chưởng quầy và Tư Điệp thấy Phong DI đang yên đang lành đột nhiên ngất đi thì hốt hoảng không thôi . Tư Điệp vọt lên đang định đỡ Phong DI vào lòng thì …Vù vù vù. Một làn gió nổi lên, hiện ra một bóng đen nhanh như cắt ôm Phong Di vào lòng.
Cảm giác an tâm tràn nhập trong tâm trí Phong Di, nàng rúc vào lòng người đỡ nàng, cố gắng tìm vị trí thoải mái nhất để ngủ. Nhìn nàng bây giờ hệt như con mèo nhỏ, đáng yêu vô cùng.
“ phong à, em ở đâu” Trong lúc mơ man, Phong Di lí nhí thì thảo gọi tên một người , thành công khiến ai đó nhíu lại đôi mày quyến rũ.
“ vương gia” Tư Điệp chạy tới đỡ tiểu thư mình thì thấy Lãnh Thiên Minh. Tư Điệp bất ngờ không thôi, vội vàng chào hỏi vị vương gia lãnh khốc này.
“ ừm” Lãnh Thiên Minh cho người theo dõi nàng từ lúc nàng vào đến bây giờ, khi được báo tin nàng đang trêu trọc người của tể tướng thì cũng vui vẻ ra xem, nhưng không nghĩ rằng vừa mới đến nàng lại ngất mà trong miệng hình như còn gọi người tên Phong. Hazz, hắn biết nàng lại nhớ đến rồi. Mặc dù, quen biết nàng không được lâu, nói chuyện với nàng không được nhiều nhưng Lãnh Thiên Minh đã cảm giác như là đã biết nàng từ rất lâu rồi vậy. Yêu nàng thì thôi đi nhưng lại yêu từ ánh mắt đầu tiên, trời ạ còn đâu là Chiến Thần Minh vương vậy… Lãnh Thiên Minh chỉ muốn ôm nàng vào lòng, chăm sóc bảo hộ nàng, dù nàng có như thế nào thì hắn vẫn mãi bảo hộ quan tâm nàng, trong lòng hắn chỉ có nàng.
Lãnh lùng ừm một cái rồi Lãnh Thiên Minh ôm Phong Di đang mê man bước ra khỏi Phong Tâm lâu.
Lưu chưởng quầy thấy Lãnh Thiên Minh làm vậy đang định tiến lên cản thì Tư Điệp lắc đầu ngăn cản. Một phần là thân phận tiểu thư,một phần là Tư Điệp biết vương gia rất thích tiểu thư, mới lại dù sao đến tối yến tiệc có vương gia cho đỡ phiền phức .
Lưu chưởng quầy nhìn thấy Tư Điệp lắc đầu thì cũng biết điều lui xuống. Tư Điệp bất đắc dĩ lắc đầu đi theo sau Lãnh Thiên Minh. Đúng là vương gia đã thể hiện rõ như thế rồi sao tiểu thư lăm lần bảy lượt đều không hiểu vậy. Hazzz đúng là chỉ có người ngoài cuộc hiểu rõ người trong cuộc thì u mê… chẹp chẹp.