Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 26: Q.2 - Chương 26: Đều có tâm tư




Tuy rằng đã trải qua mấy lần đột phá, thân thể đã quen rồi, nhưng Bạch Tiểu Hoa rõ ràng cảm giác được, đột phá bây giờ cùng lúc trước rõ ràng khác biệt. Không nói cảm giác nóng bỏng mãnh liệt trong cơ thể, ngay cả không khí bốn phía cùng bầu trời đều cũng xảy ra biến hóa.

Ánh chớp lóe qua, cảm thấy sự tồn tại mãnh liệt, vô pháp làm cho người ta bỏ qua.

Sắc trời một mảnh đen kịt, tối tăm khiến người ta không thở nổi.

Bạch Tiểu Hoa đứng ở giữa không trung, toàn thân tản ra ánh hào quang sáng chói, thần thánh làm cho người ta không dám tới gần.

Ngay cả chính cô cũng thấy kỳ quái, Thiên giai muốn thăng một bậc, đó là khó càng thêm khó, nói chi muốn đột phá, không phải tu luyện năm mười năm tuyệt đối không có cửa, huống chi cô mới vừa đột phá không lâu, bất quá mới một tháng thôi, lại tiếp tục đột pá, đã là chuyện không thể xảy ra, hiện tại loại tình huống này, tất nhiên là vì mình đột phá rồi dẫn tới hiện tượng Thiên Điạ, thật sự không thể hiểu nổi.

Phượng Loan tựa hồ biết nghi hoặc trong lòng Bạch Tiểu Hoa, dùng toàn lực phòng thủ nguy hiểm tứ phía, vẫn không quên lớn tiếng nói, “Chị Tiểu Hoa, lần này cực kỳ khó giải quyết, tỷ lệ thất bại cao tới tám phần, chị nhất định phải đứng vững, chết cũng phải độ qua lần Thiên kiếp này…” Phượng Loan quá hiểu ý nghĩa lần đột phá này nghĩa là gì, trong lòng tuy có lo lắng, nhưng vẫn hết sức kích động, giống như người đang chịu là chính bản thân mình vậy.

Bạch Tiểu Hoa sửng sốt, Thiên kiếp? Trong lòng hiện lên một tia bất an.

Nghe qua, sao lại hơi ngột ngạt vậy nhỉ?

Ngọc Đường Xuân cũng căng thẳng, tuy nhiên hắn cũng hoài nghi, nhưng sau khi nghe được Phượng Loan nói, vẫn là bị chấn kinh không nói ra lời.

Thiên kiếp trong truyền thuyết gì đó, lúc này lại phát sinh trước mắt mà mình vẫn sống sờ sờ – –

Diệp Đan Phượng mê mang nhìn mọi người thần sắc biến đổi lớn, không khí dày đặc khẩn trương này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Thiên kiếp là cái gì?

Một bên Sở Thiếu Hoa giống như hiểu rõ tâm tư của cô, lặng lẽ cầm tay cô, thản nhiên nói, “Đừng khẩn trương, chúng ta phải tin tưởng cô ấy.”

Lần đầu tiên trong đời, Diệp Đan Phượng không cự tuyệt sự an ủi của hắn, mà là thở dài một hơi nhẹ nhõm, trở tay, nắm chặt tay hắn, cảm thấy yên tâm phần nào.

“Có phải mẹ con đang gặp nguy hiểm không?” Ngay cả tiểu Bảo cũng nghe thấy có điều quái dị, kéo góc áo Lãnh Như Phong, bất an hỏi.

Lãnh Như Phong thu hồi biểu tình bất an, vỗ vỗ đầu tiểu Bảo, lộ ra biểu tình ôn nhu hiếm thấy, “Không sao đâu, mẹ con là người phụ nữ mạnh mẽ nhất trên thế giới luôn á, chắc chắn mẹ con không có việc gì đâu.”

Tiểu Bảo nhìn Lãnh Như Phong, con ngươi tối đen như bảo thạch chớp động ánh sáng kiên định, gật gật đầu, “Tất nhiên! Mẹ của con là người phụ nữ siêu cấp mạnh mẽ luôn” ( Ari: Tiểu Bảo dễ cưng quá >.<, qua đây chị hun cái *moa moa* )

Lúc mọi người ở đây hoảng loạn, lo âu bậc Thiên kiếp – – một tia chớp yếu ớt sáng chói, không lưu tình chút nào bổ xuống. Mà nơi nó bổ xuống, đúng là nhắm ngay chỗ Bạch Tiểu Hoa đang đột phá.

Thiên kiếp, là vì ông trời không vừa mắt, mà cho loại nhân vật yêu nghiệt một trừng phạt và thử sức. Thắng, mới là người trên vạn người, thua, cả đời này sẽ phải dừng lại, không thể đi tiếp. Nghiêm trọng, có thể chết.

“Đây là lấy sinh mệnh cược với vận mệnh sao?” Bạch Tiểu Hoa lẩm bẩm nói, theo Lôi Điện hạ xuống, cô chịu đựng thân thể đau đớn, thần tốc lánh đi.

Ngay tại lúc mọi người thở dài nhẹ nhõm, chuyện tình khiến người ta câm nín xảy ra. Chỉ thấy tia chớp mà Bạch Tiểu Hoa mới né được kia tựa như có sinh mệnh, thế mà lại đuổi theo người khác.

Diệp Đan Phượng kinh ngạc há hốc miệng, sững sờ nhìn tia chớp kia sắp đánh tới mình, sắc mặt tái mét.

Sở Thiếu Hoa túm cô, lớn tiếng gào thét, “Chạy mau – – “

Diệp Đan Phượng lúc này mới hồi phục tinh thần lại, đi theo Sở Thiếu Hoa, nhanh chân chạy.

Tia chớp kia vồ hụt, dường như có chút tức giận, nháy mắt chuyển mục tiêu đến Lãnh Như Phong và tiểu Bảo.

Lãnh Như Phong toàn thân căng thẳng, không cần nghĩ nhiều, ôm lấy tiểu Bảo, lợi dụng ưu thế tốc độ của mình, trong nháy mắt liền biến mất.

Mất đi mục tiêu, tia chớp kia lại tiếp tục bổ tới Diệp Đan Phượng và Sở Thiếu Hoa mới chạy thoát.

Diệp Đan Phượng mới vừa thở hổn hển một hơi, mắt thấy kia Lôi Điện kia lại đến nữa, quên mất sợ hại, ngược lại lôi kéo Sở Thiếu Hoa tiếp tục chạy như điên, vừa chạy vừa mắng, “TMD… cái tia chớp thành tinh này bịp bợm vừa thôi chứ, không phải là Tiểu Hoa Độ Kiếp sao? Tại sao nó lại đuổi theo chúng ta?”

Đây là chuyện gì? Tiểu Hoa dùng ánh mắt hỏi Phượng Loan. “Lôi Điện này tới để cho cô, trừ phi lạc đến trên người cô, nếu không người bên cạnh cô đều sẽ gặp nạn.”

Bạch Tiểu Hoa hung hăng liếc Phượng Loan một cái, “Sao không nói sớm!”

Phượng Loan ủy khuất gãi đầu, “Tại chưa kịp nói đã tới chứ bộ!”

Thở dài một hơi, Bạch Tiểu Hoa xoay người chạy theo ánh chớp đó, “TMD, Bạch Tiểu Hoa tao từ khi sinh ra đã bị ngược đãi, đã ngược đãi được hai mươi mấy năm, được như ngày hôm nay là không dễ dàng tí nào, lão thiên khốn kiếp trả lại cho tao một lần độ kiếp? Tốt lắm, mày có ngon thì tới chém tao nè, nếu mà chém không chết, một ngày nào đó xem tao khoét lỗ trên người mày như thế nào nha con.”

Lôi Điện kia như nghe được, không truy đuổi Diệp Đan Phượng và Sở Thiếu Hoa, cư nhiên mặt đối mặt vọt tới Bạch Tiểu Hoa.

Đùng đùng đùng – –

Rốt cuộc nó cũng tiếp xúc thân mật được với Tiểu Hoa, không chỉ đánh cô bay ra xa đến vài trăm thước, do vì dùng hai tay đỡ Lôi Điện, giờ phút này, hai tay Bạch Tiểu Hoa đen thui, không ngờ nó lại thiêu đốt sạch sẽ tay mình.

“Khụ khụ…” Bạch Tiểu Hoa toàn thân vô lực từ trên mặt đất bò lên, vẫn chưa lấy lại tinh thần, bên tai lại truyền đến tiếng quát tháo thất kinh của Phượng Loan. “Sau lưng sau lưng, lại tới nữa kìa, cẩn thận – – “

Bạch Tiểu Hoa khóe miệng rụt rụt, không quan tâm đau đớn, liều mạng chạy trốn Cực kỳ rõ ràng, bây giờ Lôi Điện, so với lần trước muốn lớn rất nhiều, tản mát ra uy lực khủng bố hơn rất nhiều.

Vì sao không ai nói cho cô, hình thức độ Lôi kiếp là như thế này? Dựa theo loại tình huống này, Lôi Điện lúc sau khẳng định là càng ngày càng lợi hại, vừa mới đạo thứ nhất yếu ớt như vậy đã chém cô thiếu chút nữa đứng không nổi, như thế lúc sau… (D: trong phim tiên hiệp nào cũng có nói vụ tới mà, ai biểu không coi = = Ari: Người ta đâu rảnh coi phim hả má >.< )

Bạch Tiểu Hoa càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng buồn bực, tức giận đã vượt qua sợ hãi, tiềm năng trong cơ thể giờ phút này hoàn toàn bạo phát ra, tốc độ chạy cũng tăng gấp đôi.

“Đến đây đi, mày muốn đuổi theo ta, ta đây liều mạng với mày luôn.” Biết mình cũng trốn không thoát, vì để không liên lụy đến người khác, Bạch Tiểu Hoa dừng chạy trốn, xoay người dùng linh lực bao trùm kinh mạch.

Lôi Điện càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Moi người ở một bên nhìn, so với cô càng khẩn trương hơn.

Ngay cả Tần Ngôn cũng khẩn trương không thể hô hấp, thay cô đổ một búng mồ hôi lạnh.

Bùm một tiếng, Bạch Tiểu Hoa dùng cánh tay đỡ, mà cả người cô bay ra xa cả cây số. Lần này không bị đốt trọi nhẹ như trước, cô cảm thấy cánh tay của mình bị hư luôn rồi, toàn thân đều tản ra mùi thịt nướng.

“Phụt – -” rốt cục không thể nhịn, phun ra một búng máu tươi.

Giờ phút này, y phục Bạch Tiểu Hoa bị đốt bảy bảy bốn chín mảnh, nghiền nát không chịu nổi, ngay cả da thịt lộ ra cũng đen thui, càng đừng nói khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ thoát kia, trắng đen lẫn lộn lấm lem hết cả lên.

Nhẹ nhàng động thân thể một phát, lại nghe thấy âm thanh đùng đùng, xương cốt đã muốn gãy nát hết cả.

Mặc dù có linh lực hộ thể, nhưng tia chớp quá mức lợi hại, tuy đã dùng bộ phận nhỏ để đỡ, nhưng vẫn có hơn phân nửa Lôi Điện rõ ràng rơi vào thân thể của mình.

Đợt thứ hai, đã bá đạo như vậy, khó có thể tưởng tượng đạo thứ ba, mình biến thành bộ dáng gì nữa.

Chết tiệt!

Ngoại trừ thấp giọng mắng ra phát tiết bực tức, Bạch Tiểu Hoa không nghĩ ra biện phương pháp tới chen kín mình lại, huống chi, giờ phút này chính mình trừ bỏ nói chuyện, cũng không có phương pháp gì khác.

Không kịp chữa trị xương cốt cùng nội thương của mình, bởi vì đạo thứ ba to lớn dữ tợn lại tới, giống như thiên thạch rơi xuống, lấy tốc độ cực nhanh đập vào mình, thế tới rào rạt, làm Bạch Tiểu Hoa toàn thân run run.

Cái này mà chém lên người mình, không chết cũng tàn phế.

Đâu còn lo thân thể đau đớn, vội vàng ngậm miệng, đem thống khổ vứt sau đầu, vận dụng nội lực còn thừa không nhiều lắm trong cơ thể, nhanh chân bỏ chạy. Bạch Tiểu Hoa áp chế hoạng loạn trong lòng, đem sợ hãi dứt bỏ, bắt buộc mình trấn định lại, sau đó lợi dụng khe hở chạy trốn, bắt đầu chữa trị thương thế, hi vọng lúc chớp bổ vào người, không yếu đến nỗi rơi rụng.

Vì thế, trong rừng rậm rộng lớn, thú chạy chim bay, tiếng nổ mạnh, tiếng sấm, liên miên không ngừng. Nơi Bạch Tiểu Hoa đi qua, một mảng bừa bãi.

Cùng lúc đó, trong rừng rậm, lặng lẽ xuất hiện vài cỗ khí tức cùng thế lực bất đồng.

Một cô gái diện mạo xinh đẹo, ánh mắt lại thập phần yêu dị cung kính lại âm lãnh mở miệng nói, “Tông chủ, hiện tại là thời cơ bắt lấy người thừa kế Tuyết cốc tốt nhất, để bọn thuộc hạ giúp ngài nhé.”

Hợp Hoan tông – –

Cũng là Tứ nương xinh đẹp, vị tông chủ Hợp Hoan tông này, vẻ mặt ngưng nhìn bóng dáng Bạch Tiểu Hoa chật vật né tránh, mày đẹp thâm sâu nhăn lên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ diêm dúa, lộ ra thần sắc thâm trầm.

“Thiên kiếp… thế mà lại là Thiên kiếp… Thật sự là lợi hại! Ngươi đã đẻ ra một đứa con thiên tài, dù có chết, ngươi cũng có thể mỉm cười nơi chín suối rồi!”

Tứ Nương xinh đẹp lẩm bẩm nói.

Đột nhiên, ngăn lại bọn thuộc hạ của mình, thu hồi biểu tình lúc nãy, thay bằng biểu tình âm lãnh không kiên nhẫn, không mang theo một tia cảm tình, lạnh lùng nói, “Các ngươi cho rằng, nơi này chỉ có Hợp Hoan tông chúng ta thôi sao? Có chủ ý giống các ngươi có cả đám, Huống chi… Trợn to mắt mà nhìn cho rõ. đây chính là Thiên kiếp! Nếu các ngươi không muốn sống nữa, ta không ngăn các ngươi đâu.”

Đối mặt ánh mắt sắc bén của Tứ Nương, những đệ tử tuổi trẻ mỹ mạo này, toàn bộ đều hổ thẹn cúi đầu.

Tứ Nương xinh đẹp nói không chút nào sai, tại thời điểm mấu chốt này, những nhóm người của đại môn phái và đại gia tộc, toàn bộ đều đến đông đủ, giờ phút đang trốn kỹ trong rừng, cũng đã nhìn thấy toàn bộ sự việc.

Suy nghĩ trong lòng mọi người, cơ hồ là hiểu lòng mà không nói.

Không người nào nguyện ý làm chim đầu đàn, đều đang chờ đợi thời cơ, vừa không hy vọng Bạch Tiểu Hoa độ được Thiên kiếp, vừa vì muốn đi lên Thiên Lang đảo mà hi vọng cô bình an vô sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.