Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 632: Chương 632: Hôn nhân với nhà họ Điền




*Mẹ, gần đây bố đối xử với mẹ thế nào?”

Anh Nguyệt cảm giác thấy mọi chuyện có gì đó không thực tế.

Bà cả khéo léo trả lời: “Anh Nguyệt, bây giờ đã không còn giống như xưa nữa. Anh trai con bị tàn phế, con thì không có sự nghiệp ổn định. Mẹ không trông cậy vào các con được nên chỉ có thể trông cậy vào bố con thôi. Sống đến cái tuổi này rồi, làm sao còn dám mơ ước đến tình yêu nữa, chỉ cần sống được một ngày hay một ngày là quá tốt rồi”

Anh Nguyệt vô cùng tự trách, chỉ cảm thấy bản thân thật vô dụng khi để mẹ mất đi chỗ dựa, cho nên mẹ mới chỉ có thể lựa chọn chấp nhận, mắt nhăm mắt mở với vợ bé của bố.

“Mẹ, đều là do con quá vô dụng”

Bà cả mỉm cười xúc động, thiết tha nói: “Mẹ không trách con. Bây giờ mẹ cũng không có hy vọng gì, mong ước duy nhất của mẹ bây giờ chính là con được gả cho một gia đình khá giả. Anh Nguyệt, nghe mẹ nói, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, nên lấy chồng được rí Anh Nguyệt lắc đầu, tỏ vẻ kháng cự: “Mẹ, con gái không muốn lấy chồng”

Ánh mắt bà cả thoáng hiện ra sự lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

“Anh Nguyệt, con nói thật cho mẹ biết, có phải trong lòng con vẫn còn Nghiêm Mặc Hàn không?”

Anh Nguyệt không nói lời nào, chỉ im lặng cúi đầu.

Bà cả lập tức nổi giận mắng: “Nghiêm Mặc Hàn ngoài ngoại hình đẹp mắt một chút ra thì còn có chỗ tốt nào nữa chứ? Nhà họ Nghiêm bây giờ cũng chỉ ỷ vào anh trai con bố thí mới miễn cưỡng sống sót, công ty Mặc Đinh của Nghiêm Mặc Hàn mở nhiều năm như vậy mà cũng chỉ mới khởi sắc, con kết hôn với cậu ta thì chỉ có thể theo cậu ta chịu khổ mà thôi”

Tính tình bướng bỉnh của Anh Nguyệt cũng bị khơi dậy: “Mẹ, con chỉ muốn làm vợ Nghiêm Mặc Hàn, ngoài anh ấy ra, cả đời này con sẽ không gả cho ai khác nữa”

Bà cả tức giận đến toàn thân phát run: “Con đúng là một đứa vô dụng suốt đời không ngóc đầu lên được”

Anh Nguyệt uất ức rơi nước mắt: “Con chỉ là không muốn kết hôn với người con không yêu mà thôi”

Bà cả cố nén lửa giận, khuyên nhủ: “Bố con đã sắp xếp cho con một đối tượng xem mắt, cậu ta là con trai của nhà họ Điền ở Phong Châu. Nghe nói con người cậu ta phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, gia thế cũng không tệ. Trùng hợp cậu ta cũng có chút tình cảm với con, Anh Nguyệt, nhân duyên tốt như vậy con đừng nên bỏ lỡ”

Anh Nguyệt vẫn lắc đầu như cũ: “Mẹ, con không muốn đi xem mắt đâu”

Bà cả lập tức đề cập đến vấn đề Anh Nguyệt sợ nhất: “Anh Nguyệt, con đã là một cô gái không còn sạch sẽ nên không thể kén chọn nữa”

Anh Nguyệt giống như bị người ta cầm kim đâm vào mông, bất chợt đứng phắt dậy.

“Mẹ, sao mẹ cũng giống như bố thế, biết rõ đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng con mà sao lại cứ lấy nó ra để uy hiếp con vậy?”

Vẻ mặt bà cả trở nên hết sức kỳ quái, rõ ràng cực kỳ muốn cười nhạo phỉ báng Anh Nguyệt, nhưng mặt khác lại tự nhủ rằng Anh Nguyệt là con gái của mình, không thể đối xử tàn nhẫn như vậy với con bé được, cho nên biểu hiện của bà ta hơi mất khống chế.

“Anh Nguyệt, chuyện này cũng không phải do con quyết định. Con trai nhà họ Điền nói là muốn đến biệt thự Ngọc Bích tham quan, con mau trang điểm một chút đi, đừng để cậu Điền thất vọng” Bà cả nói xong, ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn Anh Nguyệt Anh Nguyệt gục đầu xuống, sụp sụp ngồi trên ghế sô pha, mắt thất thân nhìn mặt đất.

Bà cả nhìn nét mặt của cô, từ yêu thương đã chuyển thành căm ghét…

Nghiêm Linh Trang trốn sau màn cửa, tất cả biểu hiện đáng sợ của bà cả cô đều thấy hết, trong lòng trở nên lạnh lẽo.

Thì ra bà cả cưng chiều Anh Nguyệt là có mục đích.

Sau khi bà cả rời đi, Nghiêm Linh Trang mới từ phía sau màn cửa đi ra.

Anh Nguyệt nhào vào trong ngực cô, khóc òa lên.

Nghiêm Linh Trang dặn dò: “Anh Nguyệt, bất kể như thế nào cũng không thể chấp nhận cuộc hôn nhân này. Người nhà họ Điền ở Phong Châu mưu mô bất chính, còn cậu cái cậu con trai họ Điền kia chính là một con bạc nổi tiếng khắp vùng. Bố mẹ em tìm cho em đối tượng kết hôn này chính là muốn đẩy em vào hố lửa mà”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.