**Thành phố Z **9h 30p
Cô bé nhíu mắt, uể oải ngồi dậy sau 1 giấc ngủ dài. Vừa hay, đúng lúc xe buýt đến nơi. Cô bé mắt nhắm mắt mở bước xuống, kéo vali rụt rè như một chú thỏ, cô bé chìm Nổi giữa dòng người xa lạ.Nhìn thành phố hiện đại, rực rỡ trong tầm mắt, thoáng chốc nỗi nhớ quê nhà dâng trào,nơi này ồn ào, chật hẹp, ko thoải mái, rộng rãi như nơi cô sống. Cô bé hoảng hốt nhìn nơi xa lạ, cầm bản đồ trên tay mà chẳng biết đi hướng nào ms đúng.Mỗi ngõ ngách lướt qua giống nhau như đúc, thật rối loạn... Hic sao cứ đi đi lại lại vòng quanh một chỗ thế này.. Chết mất, lạc đường mất rồi!!!
Mặt cô bé ỉu xìu chán chường, chợt điện thoại rung. Số máy dì gọi đến, cô bé như vớ đc phao cứu sinh, mừng rỡ mở máy
Ngay lập tức câu nói ngọt sớt lọt vào tai cô bé:
-alo!! Huyền Huyền con đến nơi chưa?
Cô bé sởn da gà, nuốt nước bọt trả lời:
-dạ rồi
-thế đến nhà dì chưa con?
-chưa, con bị.. Lạc
Cô bé bối rối ,ấp úng trả lời. Dì cô bé có vẻ lo lắng ,vội vàng hỏi :
-thôi chết, con đang đứng chỗ nào thế con?
Cô bé nhanh nhẹn nhìn xung quanh., thấy bảng ghi tên đầu đường, nhanh chóng đáp lời:
-Đường 25 phố z
Nghe vậy dì cô bé thở phào nhẹ nhõm
-phù may quá, chỗ đó gần nhà dì...con đứng yên đó, để cô bảo Duyệt Đông đưa con về
-ơ..
-đừng no nó là con trai cô, đợi đó, cô gọi nó đến giờ
-ơ... Vâng”
Cô bé an tâm cúp máy. Dì ấy thật dịu dàng, hẳn nào mẹ cô bé ms yên tâm giao cô cho dì chăm sóc, mặc dù cả 2 người chỉ là chị em kết nghĩa. Dì cũng hay viết thư và gọi điên hỏi thăm tình hình của 2 mẹ con cô bé. Nhưng dì ko kể nhiều về con trai mk, dì bảo anh ấy hơn cô bé hai tuổi. “ko bt trông anh ấy ra sao nhỉ!! “