Hạ Băng nói: “Vậy em đừng nghĩ nữa, có khả năng anh sẽ nhận bộ phim này, anh cảm thấy kịch bản này rất hay.”
Trong đầu Quách Thụy Dương hiện lên hình ảnh Hạ Băng giả gái rồi hôn tới hôn lui với nam chính, cậu không biết ai sẽ diễn nhân vật này, ai có thể được Hạ Băng vào vai nhân vật dùng cả sinh mệnh để yêu. Dù sao ở ngoài đời cậu không có khả năng nhìn thấy Hạ Băng dùng cả tính mạng để yêu một người nào đó, cũng không có khả năng nhìn thấy Hạ Băng giả gái.
“Ca, anh giúp em nói với Trâu học trưởng là em rất muốn diễn vai nam chính kia.”
“Nói cũng có ích lợi gì chứ, Trâu Kiến Phân đi tìm người đại diện của em rồi cũng bị đuổi trở về thôi!”
“Em có cách, Lệ tỷ còn nợ em một lời hứa cần phải thực hiện.”
“Chuyện này không phải là đùa giỡn, em đừng có trẻ con như vậy.”
“Em mới không phải nói giỡn, anh giúp em nói một chút được không? Còn Lệ tỷ nơi đó em sẽ lo liệu.”
“Công ty sẽ không phạt chị ấy sao?”
“Lệ tỷ là cháu gái ngoại của vợ ông chủ, ông chủ không dám phạt chị ấy.”
“……” Hạ Băng có hơi đau đầu, “Em nghĩ kỹ lại đi, em chỉ có thể hồng như vậy trong một hai năm thôi, sau này không có khả năng kiếm được nhiều tiền nữa, nếu em theo anh đóng bộ phim này thì sẽ phải đẩy rớt rất nhiều hoạt động, không phải em cả ngày la hét không có tiền mua nhà hay sao? Em thật sự muốn diễn bộ phim này sao?”
“Vậy sao anh lại muốn diễn bộ phim này? Anh không cần mua nhà sao?”
“Anh là diễn viên, có cơ hội nâng cao diễn xuất thì anh sẽ vui vẻ.”
“Ca, anh cảm thấy em không phải là diễn viên sao?” Quách Thụy Dương có chút thương tâm.
Hạ Băng trong lúc vô ý đã làm tổn thương Quách Thụy Dương, điều này rất ít khi xảy ra, bởi vì anh có thể đoán được câu nói nào sẽ gây khó chịu cho người khác và sẽ không nói câu đó. Nhưng khi anh ở trước mặt Quách Thụy Dương thì tương đối thả lỏng vì anh cảm thấy Quách Thụy Dương sẽ không bị tổn thương bởi lời nói, đây là lần đầu tiên xảy ra.
“Anh xin lỗi, anh không có ý đó, ý anh là em còn trẻ lại đang lúc hồng, anh cảm thấy hơi đáng tiếc.”
“Nếu em thật sự muốn kiếm nhiều tiền thì đã không kiên trì làm diễn viên lâu như vậy, làm hotboy mạng hay livestream bán thứ gì đó còn kiếm được nhiều tiền hơn làm diễn viên phụ! Chưa kể còn thỏa mái tự do hơn làm diễn viên nhiều!” Quách Thụy Dương rất có tự tin về ngoại hình của chính mình, “Chưa kể có rất nhiều phú bà muốn ăn cơm uống rượu với em, nếu em muốn kiếm nhiều tiền thì mỗi tháng em chỉ cần đi ra ngoài ăn cơm với phú bà vài lần thì cái gì cũng đều có.”
“Anh xin lỗi, anh thật sự sai rồi.” Hạ Băng sờ sờ đầu cậu, “Là do anh không đúng, anh không hiểu em.”
Quách Thụy Dương nói: “Có rất nhiều cách kiếm tiền nhưng em chỉ muốn đóng phim. Sau khi hồng lên em rất ghét phải đi nơi này nơi kia chụp quảng cáo, đi thảm đỏ rồi tiệc tối bởi vì những việc này sẽ làm cho em không thể chuyên tâm vào diễn xuất được nữa!”
“Nhân mạch cùng xã giao đều không thể tránh được, nếu không có xã giao này đó thì sao có cơ hội đóng phim được? Hơn nữa chúng ta cũng không thể tùy tiện đắc tội với người ta.”
“Còn phải uống rượu ăn cơm với phú bà nữa, đây mới là thứ em ghét nhất.” Quách Thụy Dương nói.
“Vậy em hãy nói với Lệ tỷ là em không muốn tiếp loại công việc này nữa.”
“Không được, em đã nói với Lệ tỷ sẽ chịu thương chịu khó làm việc để đổi lấy một nguyện vọng. Chị ấy đáp ứng em rồi.”
“Vậy nguyện vọng mà em muốn chị ấy làm cho em là gì?”
“Vốn dĩ em định năm sau sau khi em giải ước xong thì sẽ bắt chị ấy tìm cho em một người đại diện thật tốt.”
Không thể không nói ý nghĩ của Quách Thụy Dương luôn tràn ngập tính trẻ con, người khác sao có thể đồng ý loại yêu cầu quái đản như này chứ, nếu Quách Thụy Dương yêu cầu Lệ tỷ mua cho cậu một căn nhà thì phải làm sao đây?
Lệ tỷ là người từng trải sao có thể đáp ứng một yêu cầu không đáng tin cậy như vậy được? Chủ yếu là để dỗ dành cậu, lừa cậu để cậu chăm chỉ làm việc mà thôi, nếu thật sự phải thực hiện thì có lẽ cũng sẽ có một đống điều kiện đi kèm.
“Một người đại diện tốt cũng không quan trọng hơn bộ phim này sao?”
“Dù sao em cũng thay đổi ý định rồi, anh giúp em nói một chút nha.”
“Anh sẽ nói chuyện với Trâu học trưởng còn công ty có cho em diễn hay không thì phải xem bản lĩnh của em.”
Quách Thụy Dương cho Hạ Băng một cái hôn gió: “Nhìn em!”
Hạ Băng liền trả lời Trâu học trưởng nói cảm thấy Quách Thụy Dương rất phù hợp với nhân vật này.
Trâu học trưởng không quá quan tâm chuyện trên mạng nhưng cũng có ấn tượng với Quách Thụy Dương. Dù sao Quách Thụy Dương cũng để lại ấn tượng rất sâu sắc ở chương trình Huấn luyện Doanh kia.
“Là người bạn cùng phòng với em đúng không?”
“Đúng là em ấy.”
“Khí chất của Quách Thuỵ Dương rất phù hợp nhưng cũng không biết cậu ấy có hứng thú hay không……”
“Anh thử liên hệ với bên em ấy xem thế nào.”
“Được.”
Nếu Quách Thụy Dương tham diễn thì áp lực tâm lý của Hạ Băng sẽ giảm đi rất nhiều, tuy nói diễn viên chuyên nghiệp thì dù đóng cùng với ai cũng đều nên lấy ra trạng thái tốt nhất nhưng giữa các diễn viên vẫn sẽ có phản ứng hoá học. Có người khi đối diễn với anh sẽ làm cho anh phát huy được trăm phần trăm thậm chí còn cao hơn cả mong đợi nhưng cũng có một số người dù làm như thế nào cũng đều thấy không đúng, không có chemistry. Hạ Băng cảm thấy Quách Thụy Dương đối với anh mà nói chính là chất xúc tác, lúc hai người bọn họ đứng đắn đối diễn với nhau thì hiệu quả đều là 1 + 1 > 2.
Mà loại kịch bản này cho phép cả hai đóng vai chính, trừ khi cả hai đi vào trong giới điện ảnh còn không sẽ rất khó gặp.
Mà lúc này Quách Thụy Dương lập tức gọi điện thoại đến ăn vạ Lệ tỷ. Hạ Băng đã sớm biết Quách Thụy Dương một khi ăn vạ thì sẽ không được bình thường, nhưng không nghĩ tới cậu có thể đạt đến trình độ như này, cậu nhõng nhẽo hơn một giờ không buông điện thoại, cuối cùng nhìn Hạ Băng làm một cái ký hiệu OK.
Hạ Băng không thích ép buộc người khác, nếu cảm giác người khác không quá vui thì anh sẽ từ bỏ, sẽ không giống như Quách Thụy Dương vì đạt được mục đích mà lì lợm la liếm, anh học không được cái này.
Đây cũng là một ưu điểm cực kỳ lớn của Quách Thụy Dương làm Hạ Băng bội phục không thôi —— Quách Thụy Dương có thể da mặt dày ở trong phòng không chịu đi ra làm cho Hạ Băng không có cách nào đuổi cậu ra, bản lĩnh này của cậu thật sự không nhỏ.
Có vẻ như Quách Thụy Dương không có nhận ra chính mình với nhân vật trong kịch bản có rất nhiều chỗ giống nhau, sau khi nam chính thích “Nữ chính” thì cũng lì lợm la liếm như này đến mức làm cho “Nữ chính” vượt qua chướng ngại tâm lý chấp nhận nam chính.
Nhưng Quách Thụy Dương nói rằng nhân vật này có nhiều chổ khiến cho người khác ghét nên Hạ Băng không tiện nói cho cậu biết cảm thụ của mình.
Lúc này có người gõ cửa, Quách Thụy Dương liền buông điện thoại đi mở cửa, không nghĩ tới ngoài cửa là một cô gái trẻ ăn mặc rất thời trang, vừa nhìn thấy Quách Thụy Dương thì sắc mặt liền thay đổi, hỏi: “Phòng này không phải phòng của Hạ Băng sao?”
Quách Thụy Dương lập tức nhận ra cô gái này là fan tư sinh, cậu nói: “Không phải, đây là phòng của tôi, bạn tìm nhầm phòng rồi.”
“Ồ, ra là như vậy.” Sắc mặt cô gái hòa hoãn một chút, “Vậy Hạ Băng ở phòng nào?”
“Cái này tôi không rõ ràng lắm. Tạm biệt.” Quách Thụy Dương nhanh chóng đóng cửa lại.
Hạ Băng ở bên trong cũng nghe được, Quách Thụy Dương khóa cửa lại nói với Hạ Băng:“Tại sao số phòng lại bị tiết lộ?”
“Anh không biết. Có lẽ còn bị gõ cửa nữa.” Hạ Băng nói, “Cũng coi như có hơi trễ rồi, trước kia mới vừa bước vào phòng thì đã có người tới gõ cửa làm anh phải đổi khách sạn.”
“Bây giờ không đổi phòng sao?”
“Chờ một chút xem sao, nếu lát nữa vẫn có người tới gõ cửa thì tính tiếp.”
Quả nhiên, một lát sau lại có người tới gõ cửa, Hạ Băng lấy điện thoại ra đi đến cạnh cửa, anh mở cửa ra một chút rồi trốn ở phía sau cánh cửa mở ra đoạn ghi âm giọng nữ: “Xin chào, có chuyện gì vậy?” Sau đó ấn nút tạm dừng.
“Quách Thụy Dương có ở đó không?” Là giọng của cô gái khác.
“Cậu ấy không có ở chổ này.” Hạ Băng lại ấn một đoạn ghi âm khác sau đó đóng cửa lại.
Quách Thụy Dương bội phục nói: “Anh chuẩn bị cái này khi nào vậy?”
“Cái này dùng rất tốt.” Hạ Băng nói, “Các fan tư sinh sẽ trao đổi thông tin với nhau. Nếu trong phòng có con gái thì bọn họ sẽ không gõ cửa nữa mà đổi sang phòng khác.”