Sáng hôm sau, cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ và đang kiểm tra lại, ngước nhìn đồng hồ đeo tay của mình cô hoảng hốt “ Á !! chết rồi chết rồi, 10:00 rồi .. “ gấp rút thu dọn mọi thứ chạy như bay đến nhà cô bạn thân Bích Huyền.
Trong khu hẻm nhỏ, vào trong tầm 10 đến 15 mét một ngôi nhà tráng lệ, được phủ màu sơn trắng tinh, bao phủ bởi một hàng rào sắt phủ đầy những đóa hoa hồng đỏ tươi rực rỡ, Y ninh chạy đến thở hồng hộc, hít một hơi thật sâu cô kêu to “ Bích Huyền !! “ rồi ngồi bệch luôn xuống đất vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm “ con nhỏ này, lại bắt mình chờ nữa rồi “. Như chờ 1 lúc lâu, cô đứng dậy canh đồng hồ bắt đầu đếm “ 1,..2., 3.. “ Tiếng công sắt mở ra, Mỹ huyền mặc một bộ váy trắng tinh khôi nhìn rất nữ tính, đội chiếc mũ vành to che đầu kèm theo cả chiếc kính mát nhìn trông như một quý bà sang trọng, cô phàn nàn với Y ninh
-“ con nhỏ này, nhà có chuông sao không bấm, mày kêu làm tui chẳng biết mày ở ngoài này “
-“ Mày còn nói, đứa nào nói 10 :15 ra cổng đứng ? bây giờ là 10 : 20 rồi, “
-‘ rồi .. rồi .. biết rồi .. CÁI GÌ !? ‘ Bích huyền hoảng hốt thay đổi sắc mặt
-“ gì chứ ? “ – “ gì là gì ?? 10:20 rồi .. tụi con Linh đang chờ ngoài sân bay chớ gì, đi mau, đi mau “ Không kịp nói thêm câu nào, cô đã bị con bạn kéo đi lên chiếc xe taxi đậu ngoài hẻm.
Trong dòng người vội vã tấp nập ở sân bay, Băng Băng lo lắng đi qua đi lại thỉnh thoảng lại nheo mắt nhìn xa trông dáng bạn, rồi cô tự nhủ “ Sao vẫn chưa đến nhỉ, có chuyện gì chăng ? “, Mỹ Linh ngồi phía sau tảng ghê công cộng nhìn Băng Băng đi qua đi lại càm ràm cứ như mẹ trông con, nghĩ Băng Băng lo lắng quá độ nên mới lên tiếng “ Cái con nhỏ này, có để tui yên không ? Tụi nó đã lớn rồi chứ có phải con nít lên 3 lên 5 đâu mà bà lo, rõ chán “ rồi lại dán mặt vào chơi game trong chiếc điện thoại chăm chú không rời, nghe Mỹ Linh nói vậy Băng Băng nói giận quay phắt lại bảo “ Bà đúng là đồ vô tình mà, lỡ 2 đứa nó gặp tai nạn hay cướp bóc gì thì sao ?? với cả lại người giữ tất cả vé là Bích Huyền đó “ Nghe tới đó Mỹ linh đứng phắt dậy “ Ừ ha !! vậy mà sao .. “ Chưa nói hết câu, từ đằng sau đã có hai bóng người quen thuộc chạy đến hối hả kêu lên rõ to “ Băng Băng ! Mỹ linh “, “ Chuyến bay tới Trung Quốc chuẩn bị cất cánh xin quý vị hành khách lên máy bay ổn định lại chỗ ngồi, chuyến bay xe cất cánh trong 5 phút nữa, xin nhắc lại lần nữa .. “ thế là cả bốn người vội vàng sắp xếp hoàn thành thủ tục sau đó gửi hành lý rồi lật đật lên máy bay kiếm chỗ ngồi, cô nàng Bích Huyền trông có vẻ rất rành rõi, đưa vé cho mỗi người trong nhóm rồi đi kiếm chỗ ngồi của mình, Y Ninh thì cứ lẽo đẽo theo sau Bích Huyền khiến cô nàng cảm thấy xấu hổ
-“ Mày bị cái gì vậy ? Sao cứ lẽo đẽo theo tui mãi thế, đi kiếm chỗ ngồi đi “
-“ Tui sợ .. “ Y Ninh cuối mặt xuống tỏ vẻ ngại ngùng, nhìn bộ dạng bạn mình Bích Huyền cũng chĩ biết thở dài rồi giúp đỡ“ Haizz .. rồi rồi, để tui kiếm dùm cho “ Nói xong Bích Huyền nhanh nhẹn cầm tay Y Ninh dẫn đi “ À ! số mày là bao nhiêu ? “ – “ 2B, Sau một hồi tìm kiếm cuồi cùng Y Ninh cũng ngồi đúng vị trí của mình. “ Thông báo, chuẩn bị khởi hành chiếc đi sang Trung Quốc xin quý hành khách hãy ngồi chắc chắn “ “Được rồi, bà ngồi đây nha !! “ Vừa mới chuẩn bị trở về vị trí cũ của mình, như một thói quen Bích Huyền nhìn xung quanh chỗ ngồi của Y Ninh, mắt cô bỗng mở to ngạc nhiên, miệng mỉm cười, cô ghé sát vào tai Y Ninh “ Hay là mình đổi chỗ nha ?? “ “ Không, không được đâu, ở đây còn có Linh và Băng Băng có gì thì tui còn nói chuyện chúng nó nữa, tui có biết gì đâu vả lại lên máy bay không được xài điện thoại đổi chỗ ngồi rồi thì tui làm gì để giết thời gian “ Bích Huyền làm vẻ mặt năn nỉ vàn vỉ xin xỏ Y Ninh, cô bắt đầu nhớ ra một chuyện :
-“ À, bà có đem theo bút giấy không ? “
-“ Có .. thì sao ?? “
-Thì bả lấy ra mà viết, vẽ gì đó.. đổi chỗ cho tui đi “
-“ Trời !! Vậy mà cũng nghĩ ra được “
-“ Xin lỗi quý khách, có thể trở về chỗ ngồi không máy bay sắp sửa cất cánh rồi “ Nhân viên phục vụ lịch sự mỉm cười nhìn vào Bích Huyền, làm Bích Huyền cảm thấy xấu hổ, cô liếc nhìn Y Ninh như khiển trách rồi quay qua nhân viên phục vụ cười trả nhẹ nhàng như bảo là chờ thêm 1 lát, rồi 180 độ chuyển biểu hiện khi quay sang phía Y Ninh
-“ Vé may bay, là tui trúng thì tui có quyền, làm ơn đi !! “
Cảm phục sự “ kiên trì “ của bạn mình cuối cùng Y Ninh cũng cầm vé và đứng dậy, cô không quên nhìn quanh để tìm kiếm lý do sao Bích Huyền lại muốn ngồi chỗ đó, như kiếm được lý do cô lắc đầu nhẹ tỏ ý bó tay với con bạn thân, nguyên nhân đơn giản là có một anh đẹp trai ngồi ghế số 2D, ở sau ghế của Y Ninh.
-“ Chuyến bay bắt đầu cất cánh 5,4,3,2,1 .. “
Và thế là một hành trình dài sang Trung Quốc du lịch cũng bắt đầu, Y Ninh ngồi nhìn sang ô cửa sổ ngắm nhìn những đám mây trắng mờ ảo mà mình từ từ lướt qua nhẹ nhàng, cô khẽ mở túi xách cuả mình lấy một số món đồ vẽ vời, ghi chú một vài điều gì đó..