Mỹ Nhân Cung Đấu

Chương 4: Chương 4: Lưu Lạc




Lúc nàng tỉnh lại cũng đã đêm xuống rồi. Trăng tròn vành vạnh nhưng lại tỏa ra tia sáng đỏ đồng khác thường. Tiếng quạ vang lên không dứt. Nước mắt từng giọt vẫn đọng trên gò má phớt hồng bầu bình. Gương mặt cùng nước mắt ánh lên, thấm đẫm ánh trăng đỏ, phản lên sự dị thường từ sâu đáy mắt. Một thứ gì đó nhen nhóm lên, sượt qua rồi như bị giam giữ, chờ ngày phá lồng sắt bay ra tung hoành.

Cô bé 13 tuổi thẫn thờ ra khỏi phủ. Sự cô độc xâm chiếm thân thể. Nỗi buồn dâng lên từng chút, sự giận dữ dần tích tụ. Sự ngạt thở bóp nghẹt trái tim yếu đuối. Con phố tối đen nhấn chìm bóng hình nhỏ bé lạc lõng.

“Lạc phủ” là cái tên đã bị trôi vào dĩ vãng, là nơi chết chóc, là nơi cô không muốn nhớ đến nhất. Nó đã chôn vùi sự vui vẻ, kí ức hạnh phúc nhất đời cô. Cô ghét nó cũng rất yêu nó! Nhưng giờ đây nó đã không còn thuộc về cô nữa. “Lạc phủ” đã đi liền với “quá khứ đau thương“.

Cô thẫn thờ bước đi trong vô định. Đêm tối bao phủ. Gió lướt nhẹ làm bay mái tóc dài, đen nhánh của cô. Bộ đồ xanh lơ càng mờ nhạt hòa với ánh trăng. Máu, đất vấy bẩn lên bộ y phục lục tơ tằm xinh đẹp. Bóng cô đổ dài trên nền đất. Hình dáng mờ ảo, gương mặt vô hồn, bước đi như một cái xác sống. Cô đến bên cổng thành từ lúc nào. Ngước lên nhìn. Đập vào trí não và đôi mắt cô là hình ảnh cái đầu người, tóc tai bù xù, khóe miệng rỉ máu, đôi mắt trợn trừng. Bên cạnh là thân người, bụng bị mở lớn, lục phủ ngũ tạng bị lôi ra hết. Những vết máu đen bết lại khiến bộ quần áo phạm nhân trắng biến màu.

Có lẽ trước khi bị phanh thây, chặt đầu, rồi treo trên cổng thành, người này đã bị tra khảo rất dã man. Những vết roi da, ấn lửa in trên người, da nứt toác, thịt lòi cả ra ngoài, cháy đen lại. Cô đến bên cổng thành, đọc bản cáo thị.

“Phạm nhân Lạc Quân Anh phạm tội...”

Chỉ đọc dòng đầu thôi, cô đã bủn rủn cả người. Sao? Đó là cha cô? Cái thi thể biến dạng đó là cha cô? Cáo người lúc vào buổi trầu sớm, chỉ trong một ngày đã bị chặt đôi mảnh, phanh thây treo lên cổng thành đây sao?

Cô trân trối nhìn vào cái thi thể đó. Chỉ một ngày! Ha...một ngày thôi!

Nước mắt cơ hồ không thể rơi nổi nữa, cô nghĩ thế! Cụp đôi mắt to tròn xuống, một giọt nước long lanh, trong suố như kim cương rơi xuống. Cô quệt mắt, liêu xiêu, cô độc quay đi trong màn đêm u tịch.

Cô đâu biết rằng, đôi con ngươi đang mở lớn kia, đang từ từ khép lại, như thể đã nhìn thấy thứ bảo bối cuối cùng, mãn nguyện nhắm mắt...

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.