Mỹ Nhân Cung Đấu

Chương 9: Chương 9: lưu lạc




Tiếng đàn tỳ bà bắt đầu vang lên. Trên chiếc bục cao kia, chiếc rèm lụa màu hồng trên ô cửa bán nguyệt được kéo lên. Vị cô nương tóc búi gọn cài trâm hoa ngọc, váy đỏ, áo xanh thướt tha đi ra. 

Tiếng đàn bay bổng mê đắm, bay theo gót hài xanh vân hoa mẫu đơn đỏ xinh xắn. Ánh mắt lúng liếng, đa tình khiến nam nhân bên dưới há miệng trố mắt.

Phong Các cô nương vươn tay ngọc lên,xoay lưng về phía dưới, tay kia ôm đàn. Cánh tay áo rơi xuống lộ ra cánh tay trắng ngần. Cô xoay tròn, tay khẽ rút nơ bên eo. Đai lỏng dần theo động tác múa. Chân váy xòe rộng theo vòng xoay, đôi chân thon cứ ẩn hiện. Chiếc đai lỏng dần, lỏng dần, gần như sắp tuột hẳn ra khỏi người....

Nhạc dứt.

Người lui vào trong sự ngơ ngẩn của quan khách. Tiếc quá! Đai còn chưa rơi hẳn, người đã múa xong rồi! Haizz....

Căn phòng một lần nữa rơi vào bóng tối. Ánh đèn chập chờn từ những chiếc đèn lồng xanh đỏ khiến căn phòng kì dị lạ thường.

Nhạc vang lên, réo rắt không thôi.

Xoạt.

Một dải lụa vàng từ trên lầu trên bay ra, quấn quanh chiếc cột của cửa bán nguyệt. Quan khách ngây cả người. Những tờ giấy nhỏ đủ màu rơi xuống, bay lả tả trong không trung. Nhạc cứ vang lên, như mời gọi chủ nhân của dải lụa vàng kia.

Một bóng váy trắng áo vàng điểm mũi chân lên dải lụa, bay nhẹ như hồng hạc chao lượn, xuyên qua các mẩu giấy sặc sỡ, trước bao con mắt mở lớn, nàng xuất hiện - Phong Tư cô nương.

Nàng thu lại dải lụa ,khẽ cười. Mái tóc dài khẽ bay. Sợi tua vàng rủ xuống, long lanh trong ánh nén xanh đỏ tím vàng. Nàng xoay nhẹ, dải lụa tung lên không, tạo thành 3 hình tròn nối tiếp nhau. Gót chân xinh nhảy múa không ngừng. Dải lụa cứ như trêu ngươi, bay tới vị khách này, đặt trên vai vị kia, cứ khi quan khách gần chạm vào đầu lụa, dải lụa tức khắc được thu về. Phong Tư cô nương cười duyên, ánh mắt đa tình lướt nhẹ khiến bao gã đàn ông chao đảo. Nàng xoay người, rút về phía dưới.

Im ắng...

Lao xao...

Rầm rầm...

Tiếng vỗ tay như muốn phá tan cả cái Quế Mai lâu này.

Tiếp đó là các màn ca hát của các cô nương khác trong thanh lâu. Màn quan trọng nhất đã tới. Quế mama bước lên, ngọt giọng nói:

-Các vị quan khách, tối nay có 10 vị cô nương ca múa, chẳng hay các vị đã chọn ai chưa?

Kĩ viện này có chiêu trò câu khách đặc biệt mà hiệu quả.

Hàng tối sẽ có 10 vị cô nương lên ca múa. Tất cả đều đẹp lộng lẫy, tài nghệ không ai kém ai. Sau đó các vị quan khách ra gọi. Ai có tiền nhiều, ra quá cao nhất, sẽ chọn vị cô nương ưa thích tối nay. Cứ thế 10 vị quan khách chọn 10 cô nương. Ai không được người mình yêu thích sẽ cảm thán, kêu gào rầm trời. Nhưng các cô nương ở đây kĩ thuật chiều khách rất phong phú. Mỗi người một bí quyết, không lo quan khách thiệt thòi. Những gã vào kĩ viện này chưa bao giờ chê 1 câu nào vì các cô nương không chiều chuộng như ý. Hầu hết là 1 câu nói: “Lên đỉnh Vu Sơn!”

Đám người nhao nhao ra giá. Toàn cắt cổ trên trời. Quế mama mắt sáng long lanh, hiện lên chữ “Tiền” rõ to trên mặt, miệng ngoác tận mang tai.

-Các vị cứ bình tĩnh!

-100 lượng vàng!

-110 lượng vàng!

-200 lượng vàng!

-300 lượng vàng!

Im ắng...

-Bắt đầu đếm! 1...2...3 giá chốt là 300 lượng vàng! Xin hỏi Bách công tử...

-Phong Tư!

-Vậy mời công tử lên phòng Phong Tư cô nương của thanh lâu! - Quế mama ôm bọc ngân lượng, cười tươi nói.

-Phong Các cô nương thuộc về vị Mã công tử, 290 lượng vàng!

Lần lượt 10 vị công tử lên phòng mĩ nhân trước sự bực bội và ngưỡng mộ của bao kẻ bên dưới.

. . .

-Phong Tư! Mĩ nhân của ta! - Bách công tử nước miếng chảy dài 3 thước, xuýt xoa gọi Phong Tư.

Lạc Hà rút ra ngoài canh cửa, có gì 2 người kia gọi sẽ giúp.

Chu Linh bên phòng cũng lui ra ngoài.

. . .

Hết 2.5.

2.6 H H H =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.