Một loạt phản ứng vừa rồi của Đường Thời không phải khinh thường cùng lạnh lùng với cô, mà là muốn để cho cô ở lại.
Hoá ra nhiều thứ đều là cô hiểu sai ý của anh như vậy.
Đường Thời rửa tay đi ra nhìn thấy Cố Khuynh Thành đứng ở trong phòng khách ngốc hồ hồ ngây người, bước chân dừng lại: “Đói bụng không đi ăn
cơm đứng ngốc ở trong này nghĩ cái gì?”
Cố Khuynh Thành nhìn thoáng qua Đường Thời, không nói gì, chỉ vội vội vàng vàng chạy vào toilet.
Rửa tay xong, thời điểm đi ra, Đường Thời đã tao nhã ngồi ở trước bàn ăn.
Cố Khuynh Thành ngồi xuống đối diện Đường Thời, nhìn Trương tẩu bận
trước bận sau chia thức ăn xới cơm, Cố Khuynh Thành có chút xấu hổ đứng
lên chủ động giúp đỡ.
Cố Khuynh Thành cầm thìa múc hai chén nước canh, vừa thả một chồng
rau thơm, Cố Khuynh Thành biết Đường Thời không thích rau thơm, cho nên
chỉ thả rau thơm một chén, sau đó bưng một bát canh suông khác cho Đường Thời: “Đường tổng, chén canh này không có thả rau thơm.”
Đường Thời vừa mới chuẩn bị vươn tay ra nhận nước canh, thời điểm
nghe hai chữ “Đường tổng” này cảm thấy đặc biệt đại sát phong cảnh,
trong nháy mắt tâm tình trở nên có chút nặng nề, tay nâng một chút lại
rơi xuống.
Cố Khuynh Thành cảm giác được vẻ mặt Đường Thời trong nháy mắt trở
nên lạnh lùng, cô cau mày suy nghĩ một lúc, lại không rõ rốt cuộc mình
làm sai chỗ nào, chẳng lẽ là hiện giờ khẩu vị của anh thay đổi, ăn rau
thơm rồi hả?
Cố Khuynh Thành không chắc chắn, cuối cùng để chắc chắn liền bưng bát có rau thơm đặt ở trước mặt Đường Thời.
Đường Thời nhìn chăm chú bát có rau thơm xuất hiện thêm trước mặt, sắc mặt càng trầm thấp.
Từ khi Cố Khuynh Thành về nước đến bây giờ, số lần ăn cơm cùng Đường
Thời ít ỏi có thể đếm được, huống chi bây giờ còn là lần đầu tiên dùng
cơm riêng, cô vốn là khẩn trương, nhìn thấy toàn thân Đường Thời khí thế lạnh lẽo càng càng có chút tâm thần bất an, cũng không có khẩu vị ăn
cơm, cẩn thận ngồi ở bên cạnh, cầm chiếc đũa cúi đầu bới cơm tẻ trong
chén mình.
Phản ứng cô như vậy rơi vào trong mắt Đường Thời giống như là nuốt không trôi.
Cùng anh ăn cơm làm cho cô khó chịu như vậy sao?
Sắc mặt Đường Thời âm trầm hơn.
Cơm tẻ vô vị, Cố Khuynh Thành ăn thấy tẻ nhạt vô vị, muốn gắp cá ngư
hấp trước mặt bỏ vào miệng, thời điểm cầm lấy chiếc đũa mới phát hiện đồ ăn trước mặt căn bản đều không có động qua, cô nhìn qua liền trông thấy nước canh và cơm trước mặt Đường Thời cũng không có dấu hiệu động qua.
Lúc này Cố Khuynh Thành mới ngẩng đầu nhìn Đường Thời một cái, phát
hiện vẻ mặt của anh lạnh hơn so với trước, tay Cố Khuynh Thành cầm chiếc đũa run lên, không có dũng khí gắp đĩa rau.
Chính là không khí quá mức áp lực như vậy, Cố Khuynh Thành cũng không dám bới cơm trong chén mình, đành phải ngẩng đầu nhìn phía Trương tẩu
cầu cứu.
Trương tẩu nháy mắt làm cho Cố Khuynh Thành hiểu ý tứ của bà, bà đây là làm cho mình gắp rau cho Đường Thời.
Trương tẩu vừa nãy nhìn đã hiểu tâm tư Đường Thời thành công trước
đó, ngược lại lúc này Cố Khuynh Thành tín nhiệm Trương tẩu cực kỳ.
Mặc dù đáy lòng cô cũng không hiểu ra sao, ngồi ở trên bàn cơm, Đường Thời từ đầu đến cuối cũng chưa nói một câu, một phản ứng cũng không có, Trương tẩu làm sao liền nhìn ra được Đường Thời là đang chờ mình gắp
thức ăn.