Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

Chương 141: Chương 141: Ngoại truyện vương doãn mạt (2)




Trịnh Thiên Kim đứng nhìn Vương Doãn Mạt và Hạ Thương trước mặt cứ cười nói vui vẻ, lướt mắt đưa tình thì tức giận dậm chân quay người bỏ đi.

Cả trường ai cũng biết Trịnh Thiên Kim- tiểu thư nhà họ Trịnh giàu có ở Hải Thành thích một nam sinh gia thế chẳng kém cạnh mình thậm chí là có tiếng hơn, thiếu gia nhà họ Hạ- Hạ Thương.

Nhưng thiếu gia nhà họ Hạ nào đó thì mắt điếc tai ngơ chẳng thèm đế ý đến cô ta dù chỉ một chút. Suốt ngày anh chỉ lẽo đẽo theo sau một nữ sinh vô cùng xinh đẹp lại có thành tích vô cùng nổi bật nhà họ Vương nào đó.

“Mạt Mạt, mình chẳng thích cô ta chút nào”

Sau khi Trịnh Thiên Kim rời đi, Hạ Thương liền nhìn sang Vương Doãn Mạt nói một câu trong lòng mình.

Vương Doãn Mạt nghe vậy thì cũng không nói gì, cô lẳng lặng nhìn theo bóng Trịnh Thiên Kim rời đi.

“Về đi thôi. Trễ rồi”

Vương Doãn Mạt đưa tay lên xem đồng hồ rồi quay sang nhắc nhở Hạ Thương vẫn còn ung dung đút tay vào túi quần bên cạnh chưa có ý định rời đi.

“Ừm, mai sáng mình đến đón cậu cùng vào lớp”

Hạ Thương mỉm cười, nháy mắt một cái với Vương Doãn Mạt rồi quay người rời đi.

Đợi sau khi Hạ Thương đi đến mất dạng, Vương Doãn Mạt mới quay vào ký túc xá.

“Tiểu Mạt, cậu về rồi à? Mau đến đây ăn cùng bọn mình đi”

Lâm An Hạ thấy Vương Doãn Mạt trở về thì vẫy vẫy tay gọi cô đến.

Trong phòng ký túc xá hiện tại có ba người, Trịnh Thiên Kim đang nằm trên giường lướt điện thoại. Lâm An Hạ và Kiều Dĩnh đang ngồi dưới đất thưởng thức hộp tôm hùm đất sốt me của mình.

Vương Doãn Mạt đánh mắt sang nhìn hai cô gái đang ngồi dưới nền nhà ăn tôm hùm đất khẽ cười một cái.

“Mau rửa tay rồi đến ăn cùng bọn mình”

Kiều Dĩnh cũng ngoắc tay gọi Vương Doãn Mạt đến.

“Các cậu ăn đi. Mình dùng cơm ở bên ngoài rồi”

Vương Doãn Mạt cất balo của mình lên bàn học rồi đi đến tủ quần áo lấy đồ đi tắm.

Một lúc sau, Vương Doãn Mạt tắm xong trở ra thì Kiều Dĩnh và Lâm An Hạ đã xử lý xong hộp tôm hùm đất của mình.

“Tiểu Mạt, cậu đến xem, chổ này mình sai thứ gì thế. Cứ bị lỗi miết”

Lâm An Hạ gãi đầu đưa chiếc máy tính của mình ra trước mặt Vương Doãn Mạt.

Cô đưa mắt quan sát màn hình chốc lát rồi đưa ngón tay thon dài ra ấn ấn một dãy chữ. Màn hình nhanh chóng trở lại bình thường.

“Ồ, cảm ơn cậu nhé”

Lâm An Hạ thấy màn hình đã trở lại bình thường thì cười cười nhìn sang Vương Doãn Mạt.

“Không có gì”

Vương Doãn Mạt mỉm cười sau đó quay trở về bàn học của mình lấy máy tính ra phác thảo bản vẽ hôm nay.

Ngành mà Vương Doãn Mạt chọn học là thiết kế đồ hoạ vì cô thiên về hội hoạ. Năng khiếu vẽ được truyền lại từ mẹ mình nên cô rất tự tin về tài vẽ vời của mình.

Sửa tới sửa lui bản thảo, đến tận mười giờ đêm, Vương Doãn Mạt mới lưu lại rồi lên giường ngủ.

...

“Mạt Mạt”

Sáng nào cũng vậy, khi cô vừa rời khỏi ký túc xá xuống lầu là thấy Hạ Thương đứng đợi mình.

“Đi thôi”

Hạ Thương đưa một cái sandwich và một chai sữa nhỏ cho Vương Doãn Mạt.

“Cảm ơn”

Vương Doãn Mạt chẳng có phản ứng gì. Chuyện này dường như đã trở thành thói quen của cô. Ngày nào Hạ Thương cũng mang bữa sáng đến cho cô.

“Cậu cảm ơn miết, không thấy mõi miệng à?“.

||||| Truyện đề cử: Đại Lý Tự Khanh |||||

Hạ Thương đưa tay gõ đầu Vương Doãn Mạt bất mãn nói. Anh đã dặn dò cô mỗi lần nhận đồ ăn thì cứ một phát nhét luôn vào miệng đừng nói lời cảm ơn.

“Quên mất”

Vương Doãn Mạt cau mày xoa xoa đầu mình nhỏ giọng trả lời.

“Mạt Mạt, mình dự định ra trường sẽ thành lập một công ty về game.”

Hạ Thương bỗng dưng trở nên nghiêm túc, dáng vẻ hiện tại khác hẳn với sự cà rỡn của bình thường.

“Ừm”

Vương Doãn Mạt suy nghĩ ra rất nhiều điều nhưng cuối cùng chỉ gật đầu đáp một tiếng.

“Gì? Chỉ ừm một tiếng vậy thôi à?”

Hạ Thương lần nữa bất mãn nhìn Vương Doãn Mạt.

“A?”

Vương Doãn Mạt ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt trong veo.

“A cái gì? Nhìn cậu, ngốc chết đi được”

Hạ Thương lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt này của Vương Doãn Mạt. Anh lấy tay đỡ trán thầm than một tiếng.

Con m* nó đáng yêu chết đi được...

Chắc chắn là anh bị dáng vẻ này của cô mê hoặc đến chết đi sống lại.

“Hạ thiếu gia, cậu xấu hổ cái gì?”

Bỗng dưng Vương Doãn Mạt cúi thấp đầu xuống muốn nhìn biểu cảm của Hạ Thương thông qua bàn tay che khuất gương mặt.

“Ai xấu hổ? Đi thôi”

Hạ Thương lườm Vương Doãn Mạt một cái rồi kéo balo Vương Doãn Mạt lên lôi đi.

Vương Doãn Mạt bị lôi đi “???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.