Ngày Mưa Ngừng Rơi

Chương 13: Chương 13




Bảo thức từ sớm, cậu để Hân ngủ thêm một lát rồi mới gọi cô dậy. Sau khi chuẩn bị tất cả, Bảo muốn đưa Hân đến nơi cô bán hàng để lên tiếng bảo vệ cô trước những lời lẽ không hay kia. Tuy Hân không muốn nhưng cậu cương quyết, cô đành thôi. Cô chỉ sợ, sự xuất hiện của cậu lại khiến mọi chuyện trở nên rối hơn.

Quyết định xong, Bảo nắm tay Hân bước đi, nhưng vừa mở cửa ra, khuôn mặt cậu đã tối sầm lại. Ngay trước cửa là người đàn ông trong bộ vest đen, ông ta đứng đó, hai tay bỏ vào túi quần nhìn vào cánh cửa rất lâu. Thấy cánh cửa mở ra, môi ông ta khẽ nhếch lên.

Thấy Bảo cứ đứng yên mà không đi, Hân ngẩng lên thì bắt gặp khuôn mặt xa lạ. Nhưng, nếu nhìn kĩ thì lại rất quen, rất quen.

- Ông đến đây làm gì??- Bảo lạnh lùng lên tiếng, tay bất giác nắm chặt lấy Hân hơn.

- Đến để đón con về- ông ta điềm tĩnh đáp

- Tôi sẽ theo ông về sao??- Bảo nhếch môi, y hệt điệu bộ của ông ta vài phút trước. Hân bất giác run lên, cô đã biết người đàn ông này là ai

- Con ra ngoài chơi bời đã lâu, đến lúc nên quay về. Còn nữa…- ông ta đưa mắt sang Hân, ngay lập tức, Bảo kéo Hân về phía sau mình để tránh ánh mắt kia- …cô gái này

- Ông muốn gì??- cậu gắt- tốt nhất đừng động vào cô ấy

- Con nghĩ ta muốn gì??

- Tôi không cần biết ông muốn gì, nhưng nếu cô ấy gặp chuyện thì con ông sẽ gặp chuyện còn tồi tệ hơn. Hủy hoại cô ấy?? Vậy thì trước tiên ông hãy hủy hoại tôi trước đi- cậu nhìn đồng hồ- trễ rồi, chúng tôi có việc đi trước, cửa không khóa, nhưng có lẽ chủ tịch như ông sẽ không để mắt đến gia tài nhỏ bé của chúng tôi đâu nhỉ?

Giọng cậu mang đậm mỉa mai rồi chưa kịp để ông ta phản ứng đã kéo Hân đi. Hành động đó của cậu khiến ông ta tức giận không nói nên lời. Bất chợt, một cơn đau ập đến khiến ông ta đứng không vững, vội ôm lấy tim mình

Hân bước nhanh theo Bảo nhưng mắt cô vẫn nhìn về phía sau, thấy cảnh đó, cô vội lay cậu.

- Ba anh, ba anh…- giọng cô run run

- Ông ta giả vờ đó, mặc kệ, anh quen rồi- cậu bước đi, không nhìn lại

- Nhưng…- Hân đứng lại- anh nhìn kìa

Bảo hờ hững đưa mắt nhìn nhưng rồi cậu đột nhiên hốt hoảng khi thấy ba mình đang nằm quằn quại dưới nền đất. Như phản xạ, cậu vội buông Hân ra mà chạy đến đỡ lấy ông. Hân cũng chầm chậm theo sau cậu, biết là không nên trong lúc này, nhưng cô không thể không có cảm giác hụt hẫng.

- Ba…ba…- cậu vội lay người ông. Tuy ông ta từ trước đến nay không làm điều gì khiến cậu không căm ghét, nhưng ruột thịt vẫn là ruột thịt, cậu không thể bỏ mặc ông ta, ngược lại còn rất quan tâm.

- …- ông ta ngất xỉu

- Gọi xe cấp cứu- cậu ngẩng lên nhìn Hân ra lệnh, mắt cậu hiện lên những vằn tơ đỏ trông rất đáng sợ

- Um- Hân luống cuống lấy điện thoại ra

- MAU LÊN!!!- cậu hét khi thấy sự chậm chạp nơi Hân. Lần đầu tiên, cậu lớn tiếng với Hân như vậy khiến cô không khỏi sợ hãi.

Ba của Bảo đã được đưa vào phòng cấp cứu, Thành tới nơi, anh vội chạy đến.

- Cậu chủ, chủ tịch sao rồi??

- Đang cấp cứu trong đó- cậu hất hàm về cửa phòng bệnh. Lúc này, cậu đã bình tĩnh lại, vội hỏi- ông ta bị như thế lâu chưa??

- Trước khi cậu chủ về nước

- Vậy à??

Cậu không hỏi nữa. Thành quay sang thì thấy Hân bên cạnh Bảo, anh gật nhẹ

- Chào cô

- Chào anh!!!- Hân lịch sự đáp lại, cô nhận ra đây là người lúc trước đã giúp đỡ cô và Bảo

Không khí chìm vào im lặng. Hân đứng đó, cúi đầu vo vo gấu áo của mình, trong lòng không ngừng nghĩ đến cảnh Bảo giận dữ, quát nạt cô, lúc đó, cậu thật sự rất đáng sợ. Bảo quay sang thấy Hân như vậy, cậu vội nắm tay cô, định nói gì đó nhưng cửa phòng bệnh đã mở ra. Họ nhanh chân chạy đến

- Ba tôi sao rồi??

- Bệnh nhân đã qua nguy hiểm, nhưng, tránh để xúc động mạnh, bây giờ mọi người có thể vào thăm- bác sĩ từ tốn lên tiếng

- Cám ơn

Bảo cúi người. Khi bác sĩ rời đi, điện thoại của Thành reo vang. Anh vội nghe máy. Lát sau khi tắt điện thoại, anh nhìn Bảo

- Cậu chủ, công ty có việc, tôi về gấp

- Cậu cứ về đi

- Nhưng…- anh ngập ngừng, anh sợ cậu sẽ bỏ về, như vậy không có ai chăm sóc chủ tịch

- Tôi với Hân sẽ ở lại chăm sóc ông ta- Bảo hiểu ý vội lên tiếng

- Vâng, vậy tôi đi đây- anh thở phào, quay sang tạm biệt Hân rồi nhanh chân chạy đi.

Cửa phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Bảo và Hân. Cô bước về phía ghế chờ ngồi xuống đó. Bảo bước theo, từ nãy đến giờ cô không hề nói chuyện với cậu

- Em sao vậy??- Bảo ngồi xuống cạnh Hân, lên tiếng trước. Cậu thật sự quên đi lúc nãy bản thân đã làm gì

- Hả? Em không sao- Hân cười gượng

- Thật không??

- Thật mà

- Yên tâm- nhìn thấy lo lắng trong mắt Hân, Bảo lên tiếng- lát nữa Thành trở lại chúng ta cùng nhau về nhà

- Um- Hân gật đầu- anh mau vào thăm ba của anh đi, xem ông ra sao rồi, em ngồi đây cũng được

- Nhưng….- cậu ngập ngừng

- Mau đi đi- Hân vội đẩy cậu- em chờ ở đây mà

- Đừng đi đâu đó, có biết không

- Em có phải con nít đâu- Hân lè lưỡi

Cậu quay lại nhìn Hân rồi mới yên tâm bước vào phòng bệnh. Nhìn thấy người nằm trên giường, cậu bước đến gần, lúc này mới để ý, ông ta thật sự đã già đi rất nhiều. Cậu ngồi cạnh, im lặng nhìn nhịp tim của ông trên màn hình điện tử. Bất chợt, điện thoại cậu rung lên từng hồi, là Thành.

Tắt điện thoại, cậu thở dài. Đêm nay anh ta không quay lại, có lẽ cậu và Hân sẽ ở lại cả đêm. Nhớ ra gì đó, cậu vội bước ra ngoài, Hân vẫn ngồi đó. Cô đang suy nghĩ điều gì, không thấy sự xuất hiện của cậu. Cậu không lên tiếng mà đi ra ngoài căn tin bệnh viện, lát sau quay lại với thức ăn nóng hổi trên tay

- Em ăn đi- cậu đặt vào tay Hân, hơi nóng khiến cô giật mình quay lại

- Anh không ở trong đó sao??- Hân thắc mắc

- Không, em ăn đi, có lẽ đêm nay anh phải ở đây vì Thành không quay lại được, hay là em về nhà nghỉ ngơi trước

- Um…- Hân thoáng ngập ngừng nhưng vội lên tiếng- em ở đây cùng anh

- Em không mệt sao??

- Không- Hân lắc đầu, cô kiên quyết ở lại

Cậu không nói nữa, ngồi nhìn Hân ăn chốc chốc lại lấy khăn giấy lau cho cô. Đến khi Hân ăn xong, cả hai vẫn ngồi ở ghế chờ nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài. Cậu để Hân tựa vào vai mình còn tay thì nắm chặt tay cô. Lát sau quay sang, đặt nhẹ lên trán cô nụ hôn.

“Ngốc, nếu mệt thì cứ về đi, có ai bỏ em đâu mà sợ. Sao phải gáng chịu đựng?”

“Em không muốn về, không muốn để anh lại vì em sợ anh sẽ ở lại đây mãi mà không quay lại nữa. Lúc sáng, em thật sự rất sợ, sợ một lúc nào đó anh sẽ buông tay em ra và trở về với nơi thuộc về anh…”


*******

Ánh sáng tràn vào khiến Hân thức giấc, tối qua, cô đã ngủ quên bên giường bệnh. Đưa mắt nhìn quanh, không thấy Bảo, có lẽ cậu đã ra ngoài. Nhìn người đang ngủ trên giường, cô vội đứng dậy, kéo chăn cho ông. Chăn chưa được kéo xong, một giọng nói lạnh lùng vang lên

- Buông bàn tay dơ bẩn của cô ra

Hân giật mình, cô vội buông ra, cúi mặt xuống lí nhí

- Cháu xin lỗi

- Xin lỗi- ông ta cười nhạt, cố gắng ngồi dậy, nhìn thấy vậy Hân đỡ lấy ông nhưng lại bị hất tay ra- không cần

- …- cô đành lùi ra xa

- Lúc này…- ông nhìn quanh rồi nhìn Hân- chỉ có tôi với cô, cô cứ tự nhiên ra giá đi. Làm thế nào cô mới buông tha nó

- Bác hiểu lầm rồi- Hân ngẩng lên- cháu với Bảo là thật lòng, cháu không cần tiền của bác

- Vậy sao??- giọng ông chứa đầy mỉa mai- vậy cô yêu nó nhưng lại bóp nát tương lai của nó sao??

- Cháu…- Hân lúng túng, cô biết nói gì đây vì những lời ông ta nói đều là sự thật. Ở bên cạnh cô thực sự tương lai của Bảo sẽ bị bóp nát

- Khụ…khụ…- ông ta bỗng dưng ho mạnh

- Bác có sao không??- Hân vội chạy đến đỡ, lần này, ông ta không đẩy cô ra

- Không…không sao…- ông ta nắm chặt lấy tay Hân, khác hẳn với vẻ lạnh lùng khi nãy, lần này, ánh mắt ông ta tha thiết nhìn Hân- nếu cô thật sự yêu nó thì hãy rời xa nó đi, để nó quay trở về nơi dành cho mình, có như vậy nó mới có tương lai

- Cháu…- Hân định rút tay ra nhưng ông ta vội nắm chặt hơn

- Cô hãy rời xa nó đi, chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy nó tuyệt tình, đến máu mủ cũng không nhận. Cô…

- Đủ rồi- Bảo tức giận lên tiếng, ngay lập tức cậu tiến về phía giường, gạt tay ông ra khỏi Hân, nắm chặt lấy cô- ông đừng đóng kịch với cô ấy

- Con…

- Hừ, vẫn còn sức đóng kịch, xem ra ông cũng không bệnh nặng lắm- cậu nhếch môi, đặt bịch thức ăn lên bàn- cái này cho ông, nếu ông ăn thì ăn, không thì vứt đi, tôi về đây- dứt lời, cậu kéo Hân đi thẳng ra cửa

- Cô muốn cha con chúng tôi từ mặt nhau cô mới vừa lòng sao??- ông ta nói lớn, ánh mắt xoáy sâu vào Hân

- Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi- chân bước theo Bảo nhưng Hân không ngừng quay lại cúi đầu, rối rít xin lỗi ông ta

- Mặc kệ ông ta- cậu bước nhanh hơn

- Để xem chúng mày có được sống yên ổn không- ông nắm chặt lấy chiếc chăn trong tay, giận dữ nói

Hân nhìn về phía bệnh viện, trong lòng không khỏi áy náy. Vừa rồi, điểm yếu của cô đã bị đánh trúng. Đúng, cô không mang lại tương lai cho cậu, cô khiến cậu trở mặt với ba mình,…

Đi quãng đường khá xa, Bảo mới dừng lại. Nhìn thấy Hân đang miên man suy nghĩ, cậu vội lên tiếng

- Em không cần cảm thấy khó xử

- Nhưng em…

- Em chỉ cần ở bên anh là được rồi, đừng quan tâm những chuyện khác- cậu ôm lấy Hân

- Um…

Hân gật nhẹ cho cậu yên tâm nhưng trong lòng vẫn ngổn ngang những nghĩ suy. “Em phải làm sao đây…?”

Hôm nay, Hân lại quay trở về công việc bán tranh của mình mặc cho cậu phản đối. Những lời xì xầm vang lên nhưng Hân mặc kệ, cô đã tự luyện cho mình thần kinh thép và miễn nhiễm với những lời không tốt đẹp kia. Bọn họ có miệng nói gì là mặc bọn họ, nghe hay không vẫn là quyền của cô. Cô chọn không nghe.

Bỗng dưng tiếng xì xầm im bặt, những người đang bu quanh đó cũng vội tản ra. Có vài kẻ nhìn vô cùng xấu xa bước về phía Hân.

- Nè, nộp tiền bảo kê

- Lại là mấy người, lần trước bị đánh chưa đủ sao??- Hân nhìn chúng khinh bỉ

- À, miệng lưỡi lắm- tên đứng giữa vỗ vỗ tay rồi bước về phía tranh, lấy ra bức tranh vẽ Bảo, cười lớn- ồ, là cậu chủ Nguyễn Duy Bảo này

- Trả đây- Hân giựt lại nhưng tên đó đã đứa bức tranh cho đàn em

- Không trả thì sao, haha. Cô em ngoan ngoãn nộp tiền đi nào

- Hừ

Hân vung chân, đạp mạnh vào người hắn ta khiến hắn ngã ra đất. Tức giận, hắn giật lấy bức tranh từ tay đàn em xé nát và bật lửa đốt. Nhìn ánh lửa lấy đi tác phẩm của mình, Hân tức giận xông đến tát vào mặt hắn ta. Bị phụ nữ đánh, hắn ta cũng không vừa mà đánh lại khiến Hân ngã ra đất. Hắn ta định đánh Hân tiếp thì nghe âm thanh của nắm đấm phía sau mình, quay lại, những tên đi cùng đã nằm la liệt dưới đất. Những tên vệ sĩ áo đen vừa hạ gục đàn em hắn ném ánh nhìn sát khí về phía hắn khiến hắn run người, vội vàng bỏ chạy.

Thành không màng đuổi theo mà chạy đến đỡ lấy Hân

- Em có sao không??

- Không- Hân lắc đầu, ánh mắt buồn bã dán vào đống tro tàn

- Xin lỗi vì đến trễ- anh cúi đầu, tự trách

- Không sao đâu, anh đừng tự trách mình, tôi có thể vẽ lại mà- Hân đứng dậy mỉm cười với anh- ui da…

- Có sao không??- anh vội đỡ khi thấy cô loạng choạng sắp ngã.

- Cám ơn- cô khách sáo lên tiếng

- Bọn lúc nãy, cô biết không??

- Không- Hân lắc đầu bất lực- tôi không quen chúng

- Cô đi theo tôi

Thành nhờ người dọn dẹp cho Hân rồi dẫn cô đến bãi đất trống. Nhìn từ xa, cả bọn khi nãy đang quỳ dưới chân một người, không ngừng xin lỗi. Ngẩng lên, Hân không thể tin vào mắt mình, bọn chúng quỳ dưới chân Huy??

- Đứa nào xô cô ấy??- Huy gằn giọng

- Là nó- cả bọn chỉ về tên kia

- Mày à??- Huy tiến về phía tên đó, nhếch môi

- Em…em không cố ý- tên đó lắp bắp, tay chân run rẩy- em…em…chỉ là hủy bức tranh theo yêu cầu của anh thôi mà

- Bàn tay nào đụng vào người cô ấy??- giọng Huy sắc lạnh, rút từ túi ra con dao

- Anh…anh….em sai rồi…em sai rồi- tên đó không ngừng đưa tay lên tự tát vào mặt mình- anh tha cho em, tha cho em

- Bàn tay dơ bẩn của mày dám chạm vào người cô ấy- Huy chầm chậm nâng dao lên, tay còn lại nắm chặt lấy bàn tay của tên kia

- Huy!!!- Hân vội rời khỏi chỗ Thành đứng mà chạy về phía Huy, cô không thể đứng yên nhìn tên kia bị hủy đi bàn tay như thế

- Hân!!?- Huy ngạc nhiên nhìn cô, con dao trên tay cũng rơi xuống

- Mọi người đi đi- Hân nhìn đám đàn em, vội vàng lên tiếng, khỏi phải nói bọn chúng vui đến thế nào, vội vàng rời đi.

- Sao em đến đây??- Huy lắp bắp

- Sao anh làm vậy??- Hân lớn tiếng

- Anh…chỉ là anh…

- Không cần nói nữa- Hân cắt ngang, từ trước đến nay cô rất ghét những kẻ làm “đại ca” như thế này- em không sao, anh tha cho bọn họ đi. Không có gì nữa, em đi đây

- Nhưng…

Huy chưa kịp lên tiếng thì Hân đã rời đi. Đến khi bóng cô khuất hẳn, hắn chỉ biết giận dữ trút giận vào thân cây gần đó. Từng nắm đấm vang lên, máu từ tay hắn dính vào thân cây, đau, nhưng tất cả đâu là gì so với nỗi đau của Huy. Từ trước đến nay, Hân hoàn toàn không hiểu hắn, hoàn toàn không có ý định nghe hắn nói, hoàn toàn không quan tâm hắn… Chẳng lẽ cô không biết hắn yêu cô đến nhường nào??

- Cô không trách anh ta à??- Thành lên tiếng khi cả hai cùng ngồi ở ghế đá công viên

- Không- Hân lắc đầu

- Sao vậy??

- Tôi đâu có đứng ở vị thế có thể can thiệp vào chuyện của anh ấy. Huy và tôi cũng nhau lớn lên, anh ta như vậy cũng một phần vì tôi đã không quan tâm đến cảm nhận anh ta, cứ luôn vờ như không hiểu tình cảm anh ấy dành cho mình. Nếu có trách, có lẽ tôi phải trách tôi đầu tiên- Hân cười khổ

- Còn bức tranh thì sao??

- Tôi đã nói tôi có thể vẽ lại mà, không chỉ vẽ mà còn vẽ đẹp hơn- cô mỉm cười

- Ừ- trong phút chốc, Thành như bị hai vòng xóay trên miệng Hân hút vào

- Mà anh đến chỗ tôi có việc gì sao??- Hân quay sang anh thắc mắc

- Chỉ là…

- Định bảo tôi rời khỏi anh ấy sao?? Chắc làm anh thất vọng trở về rồi

- Tôi…

- Nếu vì chuyện này, sau này hi vọng anh đừng đến nữa, tôi không muốn lãng phí thời gian của anh- Hân đứng bật dậy- cũng trễ rồi, tôi về đây, còn phải chuẩn bị thức ăn nữa

- Cô muốn biết cậu chủ ở đâu không??- Thành lên tiếng thăm dò

- Ở công trường chứ đâu- Hân quay lại nhìn Thành khó hiểu

- Không- anh lắc đầu

- Vậy ở đâu??- Hân ngạc nhiên nhìn Thành, hình như cái gì anh cũng biết

- Đi theo tôi

Lại một lần nữa, Hân lon ton đi theo sau anh. Lúc anh dừng chân, họ đang đứng bên kia đường, nhìn qua là một tòa nhà lớn. Trước tòa nhà có rất nhiều người mặc áo linh vật đi qua lại và phát tờ rơi. Nhìn theo ánh mắt Thành, Hân thấy một con mèo đang đi qua đi lại.

- Đừng nói với tôi là…- Hân trợn mắt nhìn anh

- Um- anh gật đầu

- Bảo là con mèo đó??

- Um

- Chẳng phải anh ta đang làm ở công trường sao?? Sao có thể đến đây

- Cô nghĩ thân phận của cậu chủ chủ công trường dám nhận sao?? Nếu xảy ra chuyện, ông ta có bán hết tài sản cũng không có khả năng đền

- …

- Còn nữa, với sức ép của chủ tịch, cậu chủ muốn có việc làm còn khó hơn người thất học.

- …- Hân lặng lẽ quay lưng đi- xin lỗi

- Tôi đưa cô về- Thành bước nhanh theo cô

- Cám ơn

“Cõ lẽ tôi lờ mờ đoán được vì sao cậu chủ lại yêu cô ấy. Cô ta thật sự rất đặc biệt, rất thu hút…”

- Anh về rồi à??- Hân nói vọng ra khi nghe tiếng mở cửa

- Um- cậu gật gật- anh về rồi

- Nóng không??- Hân nheo mắt nhìn cậu

- Nóng chứ

- Mặc bộ đồ đó có thể không nóng sao- Hân châm chọc

- Ờ…em…sao em biết??- cậu ngạc nhiên nhìn Hân

- Em không biết anh định giấu đến bao giờ đây- cô bĩu môi

- Anh…

- Dù sao như vậy cũng tốt, em cũng không muốn anh làm việc ở công trường nguy hiểm nữa

- Em không giận anh sao??

- Có, giận anh không nói em biết

- Anh sợ em lo

- Ngốc, anh mặc bộ đồ đó dễ thương như vậy mà- Hân cười lớn

- …- mặt chuyển sang chế độ quê

- Anh thay đồ đi rồi mình cùng ăn

- Um

Ăn xong, Bảo lại tiếp tục làm khổ sai. Khi xong việc, cậu quay lại thì nhìn thấy Hân đang ngồi trên giường, vuốt ve khung tranh, ngón tay chạm nhẹ lên khuôn mặt cậu. Bảo vội bước tới, ngồi đối diện Hân lém lỉnh

- Thấy anh đẹp quá nên cười à?

- Xùy, em chỉ thấy tài năng của em tốt quá thôi- Hân chu mõ- nhưng nè

- Hở??

- Không có em, anh vẫn sống tốt phải không??- nhìn thấy vẻ mặt bất an của người đối diện, Hân cười lớn- anh sẽ không tự tử chết đó chứ??

- Sao tự nhiên lại nói vậy?? Đừng nói là…

- Em đùa thôi, chỉ sợ anh yêu em quá, không nhìn thấy em lại bù lu bù loa đòi tự tử nữa

- Em làm anh nghi ngờ quá, không được, hôm nay anh sẽ ôm em ngủ, đề phòng em rời đi- Bảo xoa xoa cằm rồi ôm chặt lấy Hân

- Anh là cái đồ cơ hội- Hân đánh vào vai cậu- đau!- cô thoáng nhăn mặt khi tay cậu đụng vào vết thương lúc chiều

- Sao vậy??- cậu lo lắng, vội buông Hân ra nhìn vào vết thương- sao bị thương thế??

- Em không cẩn thận bị ngã thôi, không sao- Hân cười cười

- Để anh xem- cậu xoa xoa vào vết thương, nhẹ nhàng hỏi- còn đau không??

- Không- Hân cười nhe răng- không đau nữa

- Sao em không cẩn thận thế, lần sau phải chú ý hơn

- Biết rồi, biết rồi mà- Hân gật gật bày ra vẻ mặt “biết rồi khổ quá nói mãi” trước lời căn dặn của ông cụ non

- Ngủ thôi

- Anh về chỗ của mình đi- Hân đẩy đẩy

- Không, anh cứ ở lì

- Xề, anh lợi dụng

- Um, một công đôi việc. Vừa ôm em ngủ vừa có thể canh chừng em bay mất

Cậu vội lấy gối rồi bay lên giường nằm cạnh Hân, ôm lấy cô. Khuôn mặt lộ rõ sự vui vẻ. Nhìn thấy khuôn mặt trẻ con đó, Hân cũng phì cười theo. Cô đưa tay, sờ nhẹ lên khuôn mặt cậu.

“Em đã quyết định rồi anh à. Nếu không có em, anh có thể gặp được rất nhiều người con gái khác, đẹp hơn em, xuất thân tốt hơn em,… Nhưng nếu không có anh, thì ba anh lại chẳng thể tìm được người khác để thay ông tiếp quản công ty. Em không thể ích kỷ mà giữ anh khư khư bên cạnh để rồi hủy hoại tương lai anh, em cũng không thể dối lòng xem anh là tên cướp, kẻ lang thang. Em không thể… Lúc trước, nếu em khăng khăng, không chấp nhận anh, mặc kệ anh, không rung động vì anh thì chúng ta đã không đau khổ thế này rồi. Là em sai khi đã yêu anh, đã khiến anh trở thành như thế này. Em xin lỗi… Thay vì để anh từ bỏ tất cả, em chọn cách từ bỏ anh, có như vậy thì anh mới có thể trở về đúng với cuộc sống của mình… Em sẽ ảnh hưởng cuộc sống của anh đến đây thôi. Về sau, anh hãy tiếp tục sống, tiếp tục bước trên đoạn đường không có em. Anh nhé!”

*******

Thành đi khỏi, Hân quay lưng định vào nhà nhưng cô khự lại. Ba của Bảo đã đứng đó từ lúc nào.

- Bác…

- Đi theo tôi- ông nhìn Hân ra lệnh rồi bước đi

Hân chỉ biết ngoan ngoãn đi theo. Bước lên xe, cô nhìn ra ngoài cửa. Vừa rồi cô quay về trên con đường này, giờ thì đi ngược trở lại. Chỗ ông ta đưa cô đến thực sự quen, vô cùng quen, người ông ta hướng tay cho cô nhìn cũng rất quen. Vì vừa lúc nãy, cô đã đứng đây và cùng Thành nhìn người đó. Hân đứng ngây ngốc nhìn, có lẽ cô biết dụng ý của ông khi đưa cô đến đây

- Cô hành hạ con tôi như vậy, cô hài lòng chứ- ông ta lên tiếng và ném cho Hân cái nhìn khinh khỉnh

- Cháu…- Hân cúi mặt, cô không biết nói gì, nói như thế nào, vốn dĩ, cô chính là như vậy, chính là kẻ đã khiến Bảo vất vả, chính là vật cản tương lai của cậu. Hơn nữa, trong mắt ba Bảo lúc này, cô chẳng khác gì tội đồ, mà đã là tội đồ thì liệu lời nói sẽ có giá trị??

- Rời xa nó đi- ông nói lên mục đích chính bằng giọng lạnh lùng như lúc ông ra lệnh cho những nhân viên dưới quyền mình

- …- cô đứng đó, nhìn chăm chăm vào mũi chân mình

- Nếu yêu nó, thì cô hãy rời xa nó, để nó có thể trở về nơi dành cho mình, tiếp tục phát huy tài năng. Đừng tiếp tục hủy hoại nó.

- …

- Thời gian của tôi không còn bao lâu, nó là niềm hi vọng duy nhất, tôi không thể để mất nó- tay ông run run, nắm chặt lấy chiếc gậy.

- …

- Cứ xem như là tôi cầu xin cô- ông đột ngột quỳ xuống khiến Hân giật mình, cô vội vội vàng vàng đỡ lấy ông

- Bác đừng như vậy, cháu không dám…

- Vậy thì cô hãy giúp tôi, xin cô…khụ…khụ…- một tràng ho kéo đến khiến người ông rung lên từng hồi. Nhìn thấy cảnh đó, Hân không khỏi xót xa, dao động.

- Cháu biết rồi- sao rất lâu im lặng, Hân ngập ngừng lên tiếng

- Thật sao??- ông ta vội ngẩng lên, nắm chặt lấy tay Hân- cháu sẽ rời xa nó thật sao??

- …- Hân gật nhẹ khiến khuôn mặt ông ta trở nên vui mừng. Nhưng ông ta có biết, trong cái gật đó chứa đựng bao xót xa, bao đau khổ, bao khó khăn??

- Tốt, tốt lắm- ông ta gật gù, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hân

- Nếu không có gì nữa, cháu xin phép

Hân đỡ ông ngồi xuống rồi đứa dậy, lễ phép cúi chào. Không kịp để ông lên tiếng, Hân đã bước nhanh đi. Ông quay sang người vệ sĩ ra hiệu, ngay lập tức cậu ta chạy đến

- Thưa chủ tịch

- Sang đó, lấy cho ta tờ giấy trên tay nó- ông chỉ tay sang đường

- Vâng

Ngay lập tức, vệ sĩ thuê một người ở gần đó đến lấy rồi mang về đưa ông ta. Nhận lấy tờ giấy, ông nhìn một lượt rồi bóp chặt khiến nó trở nên nhăn nhúm. Người con trai mà ông yêu thương, dùng rất nhiều tiền của để đào tạo lại đi làm công việc rẻ tiền này, lương còn không đủ để trả một bữa ăn?? Nếu muốn, chỉ cần lên tiếng là con ông có thể mua cả cái công ty nhỏ bé này, việc gì lại phải làm thuê cho bọn họ?? Tất cả chỉ là vì một cô gái…

Cái gì gọi là tình yêu đích thực chứ?? Chỉ là hủy hoại nhau. Ông không thể để việc này có thể tiếp diễn, bằng mọi giá phải mang con trai của mình trở lại. Còn cô gái kia, ông không tin cô ta, không nghĩ cô ta sẽ rời bỏ một cách dễ dàng như vậy. Tốt hơn hết, ông vẫn tìm cách khống chế để cô ấy dù có muốn hối hận cũng không còn cơ hội.

Ông đăm chiêu nhìn về phía xa, suy nghĩ, tính toán một điều gì đó…

Hân lê từng bước chân nặng nề trên phố. Ngay lúc này, cô cảm giác cả cơ thể không còn chút sức lực chống chọi nào, đến những vật nhỏ bé khác cũng có thể bắt nạt được cô. Gió tạt vào mặt cô đau rát. Xe chạy ngang, bụi bay làm mắt cô cay xòe. Một chiếc lá nào đó rơi rụng lên người cũng khiến cô rùng mình vì đau…

Cô đưa mắt nhìn khắp thành phố phồn hoa này, những chiếc xe hơi đắc tiền, những nhà hàng ăn uống sang trọng, những bộ vest lịch thiệp, điện thoại xịn,…. Cô chỉ biết cúi mặt tủi thân. Người yêu cô vốn dĩ cũng có thể như vậy, có thể khoác lên người những thứ đó, có thể oai nghiêm, trang trọng…xuất hiện trước sự ngưỡng mộ của bao người, được tung hô, được săn đón chứ không phải làm việc vất vả ở công trường, phải nhún nhường những-kẻ-thua-kém-mình. Tất cả chỉ vì cô.

Cô là cái gì?? Chỉ là một người nghèo khó, ăn uống phải tính toán từng ngày. Cô còn có thể mơ cao được ở bên cạnh một cậu chủ sao?? Vốn dĩ, ngay từ đầu họ đã định là không thể nào vậy mà cô vẫn cứ cố chấp. Vượt qua dư luận thì sao?? Cậu yêu cô rất nhiều thì sao?? Cậu từ bỏ thân phận vì cô thì sao?? Họ có thể ở bên cạnh nhau yên ổn sao?? Hão huyền.

Hân yêu Bảo, yêu rất nhiều, rất nhiều, chính vì vậy nên cô không thể ngày từng ngày nhìn người mình yêu lao xuống hố sâu không đáy, nhìn người mình yêu bị chính mình hủy hoại. Cô không nỡ, thật lòng không nỡ. Vì vậy, cô phải là người buông tay…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.