Quay về hiện tại! Chúng ta trách nhầm Trường Ý rồi:(((
___***___
#convert: Bún
#edit: Vy
Lại là một đêm không trăng, dãy núi phía xa chìm vào bóng đêm.
Âm thanh gỗ cháy tí tách trong chậu lửa đánh thức Kỷ Vân Hòa đang chìm trong hồi ức.
Ngay khi dãy núi trôi dạt vào bóng tối, những kí ức đã qua cũng biến mất hoàn toàn trong đôi đồng tử đen như mực của Kỷ Vân Hòa.
Lúc này, trước mặt Kỷ Vân Hòa là một cái bàn gỗ, bên trên có ba đĩa đồ ăn nóng hổi, thêm một bát cơm nhỏ nàng đang cầm trên tay; ở phía đối diện của chiếc bàn vuông còn có một nam nhân tóc bạc, cả người mặc y phục đen, sắc mặt cực kỳ không tốt. Kỷ Vân Hòa ngẩng đầu nhìn về phía Trường Ý.
Hắn khoanh tay, vẻ mặt âm trầm, ngồi im không nói một lời, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm Kỷ Vân Hòa không lơ là dù chỉ một khắc, nói chính xác hơn là... hắn đang giám sát nàng.
"Ăn đi." Thấy Kỷ Vân Hòa mãi không động đũa, Trường Ý cất tiếng ra lệnh.
"Ta không ăn nổi." Kỷ Vân Hòa bất lực mở miệng xin tha, "Không đói bụng. Chàng cứ nhắm một mắt, mở một mắt coi như ta đã ăn xong là được rồi."
"Đừng mặc cả với ta."
Đã sáu năm kể từ ngày lần đầu gặp nhau, hiện tại, Kỷ Vân Hòa cảm thấy giao nhân này đã trở nên bá đạo hơn trước vô số lần.
Nhưng...
Chuyện này làm sao có thể trách hắn...
Kỷ Vân Hòa thở dài một tiếng, chỉ đành thỏa hiệp với yêu cầu của hắn, dùng đũa gắp vài ba hạt gạo bỏ vào miệng.
Thấy nàng bắt đầu ăn cơm, Trường Ý lại tiếp tục rơi vào trầm mặc, hắn không quan tâm nàng ăn cơm nhanh hay chậm, hắn chỉ là muốn nàng ăn cho xong, hơn nữa hắn còn phải giám sát nàng ăn, một ngày ba bữa, cộng thêm hoa quả trà nước, một chút cũng không thể thiếu. Chỉ là người khác mặt trời mọc thì thức dậy, mặt trời lặn thì đi ngủ, còn Kỷ Vân Hòa hết lần này tới lần khác đều đợi hoàng hôn mới rời giường đi ăn cơm.
Bình thường, sau khi tỳ nữ hầu hạ nàng đưa thức ăn tới sẽ khóa cửa rời đi, cho đến bữa ăn tiếp theo mới dùng chìa khóa mở cửa phòng, phục vụ cơm nước cho nàng, đồng thời lấy đi những đĩa đồ ăn đã dùng qua.
Cho nên, không có bất kỳ người nào biết được, sau khi thị nữ đưa đồ ăn tới, giao nhân làm chủ xứ Bắc trong truyền thuyết kia sẽ lặng yên không tiếng động đi tới căn phòng hoàn toàn khóa kín này. Hắn luôn ngồi đối diện Kỷ Vân Hòa, quan sát nàng, cũng là bức bách nàng, ép nàng nuốt xuống toàn bộ đồ ăn thị nữ mang tới. (chăm vợ ghê chưa:v)
Nếu như không phải lần này gặp đúng lúc thị nữ phạm sai lầm, Trường Ý ném nàng ta ra ngoài cửa sổ, sợ rằng sẽ chẳng có ai biết chuyện này.
Kỷ Vân Hòa chầm chầm ăn một miếng lại một miếng, cuối cùng bát cơm nhỏ cũng thấy đáy. "Ôn thần" đối diện lại làm ra vẻ mặt không vui, đem một mâm thức ăn đẩy đến trước mặt Kỷ Vân Hòa.
"Thức ăn."
Không có lời dư thừa, chỉ có mệnh lệnh.
Kỷ Vân Hòa thực sự không muốn ăn nữa, từ ngày bị Trường Ý đưa đến xứ Bắc, nhốt trong tiểu viện trên đảo giữa hồ, nàng luôn cảm nhận được thân thể mình ngày càng suy yếu. Nàng không muốn ăn, thậm chí động tác nhai cũng thấy rất tốn sức.
Nhưng Trường Ý không cho phép.
Không cho phép nàng không đói bụng, không cho phép nàng tùy tiện bỏ bữa hoặc là kén ăn...
Còn rất nhiều cái "không cho phép" được Trường Ý lập thành một bản "quy tắc" sau khi Kỷ Vân Hòa đến tiểu viện này.
Trường Ý không cho phép người khác tới thăm nàng, cho dù Kỷ Vân Hòa biết, Lạc Cẩm Tang và Cù Hiểu Tinh hiện giờ cũng đang ở Ngự Yêu đài xứ Bắc.
Trường Ý cũng không cho nàng đi, vậy nên hắn nhốt nàng ở lầu ba, đồng thời bày cấm chế xung quanh, còn sai người dùng khóa lớn khóa căn phòng lại. Trùng trùng phòng bị, còn chặt chẽ gấp nhiều lần nhà lao ở phủ quốc sư.
Trường Ý còn không để nàng thấy ánh mặt trời, cửa sổ trong phòng ban ngày không thể đẩy ra, chỉ vào thời điểm bình minh và hoàng hôn, Kỷ Vân Hòa mới có thể nhìn thấy chút cảnh sắc nắng mai và sương chiều.
Trường Ý giống như một bạo quân, kiểm soát sinh hoạt của Kỷ Vân Hòa, đến mức hận không thể khống chế từng hơi thở của nàng, hắn muốn nắm trong tay mọi thứ liên quan đến Kỷ Vân Hòa.
Tệ nhất là...
Hắn không cho phép nàng chết.
Nếu như ông trời là một con người, khi y đến kết thúc thời gian tồn tại của Kỷ Vân Hòa, Trường Ý có lẽ sẽ chặt từng đốt từng đốt ngón tay của y.
Hắn nói: "Kỷ Vân Hòa, khi ta muốn hành hạ nàng, nàng phải còn sống."
Kỷ Vân Hòa hồi tưởng lại lúc Trường Ý nói với nàng câu ấy, khóe môi khẽ cong lên. Giao nhân Trường Ý này thật quá ngây thơ, bắt nàng mỗi ngày đều nhìn mặt hắn và ăn cơm, đây cũng tính là hành hạ sao.
Đây rõ ràng là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời còn lại của nàng.
Nhưng nàng vẫn rất tham lam, cho nên nàng nói với Trường Ý yêu cầu của mình: "Trường Ý, hay là... Chàng có thể hay không để ta ra ngoài một ngày, ta sẽ trở lại một ngày, để ta ra ngoài hai ngày, ta sẽ trở lại hai ngày, để ta ra ngoài một tháng, tháng sau ta sẽ ngoan ngoãn đợi ở nơi này, chàng mỗi ngày bảo ta ăn gì ta cũng ăn..."
"Không được." Trường Ý nhìn vào trong mâm, "Miếng cuối cùng."
Kỷ Vân Hòa lại thở dài, uể oải gắp miếng cải xanh cuối cùng lên.
Xứ Bắc đang mùa đông, lại vào thời chiến loạn, muốn có một cây cải xanh tươi mới thật không dễ dàng, Kỷ Vân Hòa biết, nhưng nàng không nhiều lời, chỉ há miệng nuốt xuống.
Nhưng chính miếng cải xanh này lại khiến khí chua cuộn lên trong dạ dày Kỷ Vân Hòa, thần sắc nàng chợt biến đổi, cổ họng nghẹn lại không thể nói một lời. Nàng quay người chạy đến chỗ xô nước trong góc phòng, nôn toàn bộ những thứ vừa ăn cùng đờm đặc quánh ra.
Đến tận khi bắt đầu ói ra nước chua nàng cũng thể dừng lại.
Kỷ Vân Hòa đau bụng dữ dội, cơ hồ đến dịch vị cũng nôn ra hết, nàng lại nôn ra cả máu đen.
Búng máu này vừa ộc ra liền không thể kìm lại được, Kỷ Vân Hòa quỳ sụp xuống đất, nàng không nhịn được mà rùng mình, mồ hôi lạnh từng giọt nhỏ xuống, khiến cho nàng giống như vừa từ trong nước lạnh vớt lên. Đột nhiên, một bàn tay đặt lên lưng nàng, một luồng khí mát lạnh từ bàn tay ấy truyền tới, ngăn lại dòng máu không ngừng chạy loạn trong cơ thể nàng.
Sau đó đau đớn trong dạ dày từ từ dịu xuống, mồ hôi lạnh toàn thân cũng rút đi, Kỷ Vân Hòa choáng váng hồi lâu mới lại thấy rõ mọi thứ trước mắt.
Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Trường Ý đang quỳ trên đất.
Hắn hôm nay đã không còn là giao nhân bị cầm tù nữa rồi, hắn là vương thượng của toàn bộ lãnh thổ phía Bắc, có thể kiêu ngạo đối đầu với triều đình. Thân phận hắn tôn quý, được người đời nể trọng và kính sợ.
Nhưng lúc này hắn đang ở bên cạnh nàng, một thoáng ngây người, Kỷ Vân Hòa bất giác như trở về nhà lao Ngự Yêu cốc sáu năm trước, ánh mắt của giao nhân ấy vẫn trong trẻo như xưa, nội tâm như cũ ôn nhu lại chân thành. Hắn không có hận thù, không có tính toán, hắn chỉ biết nói với Kỷ Vân Hòa, ta chặn một đòn này sẽ bị thương, nhưng nàng sẽ chết. (Xem lại chương 12, 13)
Kỷ Vân Hòa nhìn Trường Ý, khàn giọng nói: "Trường Ý, mạng ta... không được lâu nữa đâu."
Bàn tay đặt trên lưng nàng hơi dùng sức. Khí tức tràn vào cơ thể nàng càng nhiều hơn. Điều này làm cho Kỷ Vân Hòa có khí lực để nói với hắn thêm vài lời: "Chàng phải để ta đi thôi..."
"Ta sẽ không để nàng đi."
"Ta muốn tranh thủ thời gian sau cùng đi thăm thú vài nơi, nếu như may mắn, ta có thể về lại quê hương, lá rụng về cội..."
"Nàng không thể."
"...như vậy cũng không tính là, hoàn toàn phụ lòng cha mẹ cho ta một mạng này..."
Tựa như nói xong lời cuối, Kỷ Vân Hòa có chút kiệt sức ngã về phía sau.
Nàng nhẹ như lông hồng bay vào lồng ngực Trường Ý, chỉ đủ lay động mấy sợi tóc màu bạch kim của hắn.
Mắt Kỷ Vân Hòa nhắm nghiền, ánh mắt Trường Ý bị mái tóc bạc rủ xuống che khuất, chỉ lộ ra đôi môi mỏng đang mím chặt. Trong phòng tĩnh lặng hồi lâu.
Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, màn đêm yên tĩnh đến chết lặng.
Trường Ý siết chặt cánh tay gầy yếu dường như chỉ còn da bọc xương của Kỷ Vân Hòa, cất giọng nghẹn ngào: "Ta không cho phép." Thanh âm của hắn nhẹ bẫng như bông tuyết, cuốn đi thật xa, chầm chậm rơi xuống, vùi trong nền tuyết, không còn dấu vết.
#ngu_yeu_chuong_59