[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 66: Chương 66: Tiền cược




Chúc mừng năm mới sớm ^^

From CLPH"s fanpage with love ❤

___***___

#convert: Bún

#edit: Vy

Kỷ Vân Hòa tỉnh lại lúc đêm khuya, ánh nến nhảy nhót trong phòng, chất đốt thượng hạng đang cháy khiến gian phòng trở nên ấm áp, còn phía sau cánh cửa sổ đóng chặt kia là tiếng gió tuyết rít gào đặc trưng của vùng biên cảnh phương Bắc, cái lạnh thấu xương ấy không biết đã khiến bao người vật lộn để rồi táng thân nơi đây.

Nhưng giữa thời cuộc binh hoang mã loạn hiện nay, cái chết nói không chừng còn là một sự giải thoát.

Kỷ Vân Hòa ngồi dậy, nam tử áo đen ngồi trước ánh nến cũng ghé mắt nhìn lướt qua Kỷ Vân Hòa.

Sắc mặt Kỷ Vân Hòa tái nhợt, cánh tay chống đỡ cơ thể gầy gò đến đáng sợ, dưới ánh sáng mờ ảo, khớp xương gồ lên, mạch máu nổi cộm, khiến cho mu bàn tay nàng nhìn càng khủng khiếp.

Bàn tay cầm văn thư của Trường Ý hơi căng cứng, nhưng hắn vẫn thu lại ánh mắt, tập trung vào con chữ trên văn thư, làm như hoàn toàn không quan tâm đến người vừa ngồi dậy.

Kỷ Vân Hòa ngược lại không chút kiêng kỵ nhìn thẳng bóng lưng hắn, quan sát hồi lâu, nàng tò mò mở miệng hỏi: "Chàng đang xem gì thế?" Kỷ Vân Hòa có thể nhìn thấy trên cuốn văn thư ló ra sau cánh tay hắn mơ hồ viết mấy chữ "phủ quốc sư", "thanh loan".

Hơn một tháng trước, Thanh Vũ loan điểu sau khi tẩu thoát khỏi Ngự Yêu cốc thì bất ngờ xuất thế ở xứ Bắc, đánh cho Thuận Đức công chúa đại bại, suýt chút nữa thì bỏ mạng, đại quốc sư gấp rút đi xứ Bắc, cùng Thanh Vũ loan điểu đại chiến giữa dãy núi Cổ Hàn, mười mấy ngày cũng không trở về.

Đúng lúc ấy, Trường Ý xông vào phủ quốc sư, đưa đi nàng, giết Thuận Đức công chúa, đốt phủ quốc sư, rồi sau đó...

Sau đó, Kỷ Vân Hòa không biết bất cứ điều gì nữa.

Kể từ ngày nàng trọng thương, nàng đã bị giam ở tiểu viện giữa hồ này. Những người nàng đã gặp qua, ngoại trừ nha đầu Giang Vi Nghiên bị Trường Ý ném ra ngoài thì chỉ còn nô bộc thỉnh thoảng quét dọn dưới lầu, tất nhiên... còn có Trường Ý.

Đám nô bộc cái gì cũng không nói cho nàng, Trường Ý cũng vậy.

Nhìn thấy những câu chữ này, Kỷ Vân Hòa mơ hồ có một loại ảo giác mình vẫn liên quan đến thế giới bên ngoài, nàng tiếp tục hiếu kỳ hỏi Trường Ý: "Chàng xông vào phủ quốc sư, không nói cái khác, chỉ nói việc chàng khiến Thuận Đức công chúa bỏ mạng... dựa vào hiểu biết của ta đối với đại quốc sư, hắn nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hắn có gây rắc rối gì cho chàng không?"

Trường Ý nghe vậy thì hơi quay đầu lại, nhìn Kỷ Vân Hòa đang ngồi trên chiếc giường nhỏ: "Dựa vào hiểu biết của nàng đối với đại quốc sư..." thần sắc hắn lãnh đạm, mang theo bảy phần không vui, "Hắn như thế nào tới tìm ta gây rắc rối?" *chỉ vì anh ghen, ghen, ghen thôi mà =))*

Kỷ Vân Hòa hơi ngẩn ra, nàng vốn tưởng rằng Trường Ý sẽ không đáp lại lời nàng, cùng lắm là lạnh nhạt nói "chuyện này không liên quan đến nàng", không ngờ hắn lại phản ứng khác lạ như vậy, khiến Kỷ Vân Hòa nhất thời không biết phải trả lời ra sao.

"Hắn..." Kỷ Vân Hòa suy tính một hồi, cuối cùng hỏi ngược lại, "Không làm gì à?"

Trường Ý quay đầu, đem phong thư trong tay đốt trên ngọn nến, ngón tay thon dài chờ đến khi ngọn lửa cháy đến gần mới buông ra, hắn phất ống tay áo rũ hết tro bụi rồi mới đứng dậy, câu chuyện lúc này mới trở lại theo con đường Kỷ Vân Hòa đã phỏng đoán ——

"Những chuyện này không liên quan đến nàng."

Kỷ Vân Hòa gật đầu, nàng bĩu môi một cái, đúng như dự đoán, chẳng có gì mới mẻ cả.

Kỷ Vân Hòa nhìn bóng dáng Trường Ý sắp rời đi, nàng hỏi: "Vậy thế gian này còn chuyện gì liên quan đến ta?"

Bước chân Trường Ý hơi khựng lại, hắn không đáp lời, Kỷ Vân Hòa liền nói tiếp: "Trường Ý, có phải kể cả khi ta chết đi, chàng vẫn sẽ giam cầm ta?" Nàng cúi đầu nhìn ngón tay gầy guộc của mình, "Chàng biết ta muốn thứ gì nhất, ghét thứ gì nhất, cho nên chàng dùng cách này hành hạ ta, chàng muốn ta thống khổ, chàng muốn ta tuyệt vọng..."

Nghe Kỷ Vân Hòa nói những lời này, Trường Ý không quay đầu lại, cũng chẳng rời đi.

Cho đến khi nàng nói: "...Chàng thành công rồi."

Trường Ý bây giờ mới quay đầu, đồng tử lam băng không chút biến động: "Vậy thì, thật tốt."

Lưu lại những lời này, Trường Ý giống như khi tới, không một tiếng động đã mất dạng.

Trong phòng than cháy không biết mệt mỏi, Kỷ Vân Hòa vén chăn xuống giường, nàng tới bên cửa sổ, vừa đẩy cửa ra, gió tuyết bên ngoài không chút khách khí vỗ vào mặt nàng. Gió lạnh thấu xương, cơ hồ cạo sạch da thịt vốn đã ít đến đáng thương trên mặt nàng.

Kỷ Vân Hòa đứng trong gió hồi lâu, cho đến khi hơi nóng trên người nàng tản đi hết, nàng mới đóng cửa sổ lại, đi đến ngồi xuống trước chiếc gương nhỏ, nàng đăm chiêu nhìn bản thân trong gương: "Tuy rằng thật thấy có lỗi với chàng, nhưng thế này cũng quá khổ sở rồi." Kỷ Vân Hòa vừa nói vừa đưa tay chạm vào gò má, khuôn mặt gầy rạc nói lên sự mệt mỏi không cách nào che giấu, nàng thở dài:

"Không trông chờ Trường Ý thả mình ra được rồi, cả ngày ngây ngô trong phòng, chẳng có lấy chút khí sắc, trong người cũng thấy khó chịu, cơm không ăn nổi, còn nôn ra máu... Cuộc sống này thật quá khổ sở mà."

Kỷ Vân Hòa xòe bàn tay ra, vận động sức mạnh trong cơ thể, để hắc khí ngủ yên đã lâu tích tụ trên đầu ngón tay trỏ, hắc khí bập bùng, điên cuồng nhảy nhót. Kỷ Vân Hòa nhìn nó, ánh sáng nhàn nhạt chập chờn trong đáy mắt:

"Cũng chẳng sống nổi mấy ngày nữa, liều một phen thì có hề gì?"

Dứt lời, một ngọn lửa màu đen lóe lên trên đầu ngón tay nàng.

Cùng lúc đó, ở bên kia màn mưa tuyết mịt mùng.

Kinh thành Đại Thành quốc đang vào giờ giới nghiêm, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng miên man. Kinh sư không có tuyết rơi, nhưng lại lạnh giá vô cùng.

Tại phủ quốc sư, trong phòng đại quốc sư trùng trùng mạn sa trắng tinh khôi, hơi thở của nữ tử mặc áo đỏ hóa thành sương trắng trên không trung. Nàng ta nằm trên giường, chân trái, hai tay, cổ, thậm chí cả khuôn mặt đều bị vải trắng băng kín. Chỉ để lại khuôn miệng khó nhọc há ra cùng một con mắt lộ ra bên ngoài.

Nàng ta nhìn ngọn đèn bên cạnh giường, con mắt khóa chặt nơi ngọn lửa, sương trắng thở ra càng dồn dập, trong ánh mắt khó mà che giấu nỗi kinh hoảng, lồng ngực nàng ta phập phồng kịch liệt, nhưng tứ chi vẫn tuyệt nhiên không có tri giác, không cách nào nhúc nhích.

Nàng chỉ đành dùng sức kéo dài hô hấp, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ.

Ánh lửa bé nhỏ kia ở trong mắt nàng ta giống như sắp cháy thành ngọn lửa ngút trời hôm đó, thiêu đốt cổ họng, đun sôi máu tươi, loang lổ trên da thịt, mặc cho nàng ta kêu khóc cũng không biến mất.

Da thịt lại cảm thấy đau đớn, đau đến vặn nát cả linh hồn nàng ta.

Thẳng đến khi khuôn mặt nam nhân vô cảm lạnh lùng xuất hiện trước mắt nàng ta, y che khuất đốm lửa bên mép giường. Giống như ngày hôm đó, y vừa tới, toàn bộ lửa đều bị dập tắt, y giống như thần linh, một lần lại một lần, bất kể ngàn dặm vạn dặm, cũng có thể cứu nàng...

"Nhữ Lăng."

Thuận Đức công chúa thoáng bình tĩnh lại. (==" vẫn chưa chết)

Sư phụ...

Nàng ta muốn gọi, nhưng gì cũng không gọi được, tuy vậy sau khi người đó xuất hiện, cảm giác bỏng rát trên cơ thể nàng ta từ từ biến mất, hô hấp cũng dần dần bình thuận.

Đại quốc sư nói với nàng ta, "Thuốc hôm nay hơi đắng, nhưng có thể trị khỏi cổ họng của con."

Thuận Đức công chúa trừng mắt nhìn, đại quốc sư đỡ nàng ta dậy, đưa chén thuốc đút cho nàng ta.

Thuốc đắng vào bụng, con mắt Thuận Đức công chúa đột nhiên trợn ngược, cổ họng giống như bị người ta siết chặt, nàng ta gấp gáp há to miệng muốn lấy thêm không khí, nhưng lại không cách nào tiếp tục hô hấp, hít thở khó khăn khiến nàng ta giãy giụa kịch liệt, nhưng tứ chi vô lực chỉ khẽ run rẩy.

Trong mắt nàng ta ứa máu, khẩn thiết nhìn đại quốc sư đang bưng chén thuốc.

Sư phụ, sư phụ...

Nàng ta muốn cầu cứu, nhưng đại quốc sư chỉ đứng một bên bưng chén thuốc, y nhìn nàng, nhưng cũng không hẳn là nhìn nàng. Y muốn chữa khỏi cho nàng, nhưng dường như không có chút thương tiếc nào với nàng. Rốt cuộc, hô hấp thống khổ từ từ lui đi.

Thuận Đức công chúa an tĩnh hồi lâu...

"Sư phụ..."

Nàng ta rốt cuộc khàn khàn nhả ra hai chữ. Đến lúc này, đại quốc sư mới khẽ gật đầu, khuôn mặt cũng không có nửa điểm vui mừng: "Thuốc có tác dụng, Nhữ Lăng, không lâu nữa đâu, ta nhất định sẽ chữa khỏi mặt con."

Nghe vậy, Thuận Đức công chúa trầm mặc giây lát: "Sư phụ." Khuôn mặt bị băng kín nên rất khó nói chuyện, nhưng một con mắt của nàng ta vẫn nhìn chằm chằm đại quốc sư, "Người là muốn cứu ta, hay vẫn chỉ là muốn chữa khuôn mặt ta?"

"Nhữ Lăng." Không do dự, không trầm tư, đại quốc sư trực tiếp nói, "Đây không phải là một câu hỏi thông minh."

Đây không phải là một câu hỏi thông minh. Đại quốc sư cho đến bây giờ chưa từng trả lời những kẻ ngu xuẩn cùng những câu hỏi ngu ngốc.

Y tại sao vẫn ở bên cạnh nàng ta, cứu nàng ta, bảo vệ nàng ta, thậm chí để nàng ta ngồi lên tôn vị "Nhị thánh". Câu trả lời cho những nghi vấn này, Thuận Đức công chúa trước nay kỳ thực vẫn rất rõ ràng, cho nên nàng ta chưa từng hỏi, không làm kẻ ngốc, không hỏi những chuyện ngu xuẩn, ỷ vào tiền đặt cược của mình, đi trên con đường người thường không thể đi, làm những việc người thường không dám làm.

Bởi vì, nàng ta có tiền đặt cược. Nàng ta có nhân vật đệ nhất thiên hạ che chở.

Nhưng suy cho cùng... Nàng ta bất quá cũng chỉ là một món tiền cược.

Mặt nàng ta bị vải băng kín, cho nên đại quốc sư cho nàng ta uống thuốc xong liền xoay người rời đi, Thuận Đức công chúa nằm trên giường, ngón tay cháy đen đang bị buộc chặt dùng sức nắm lấy đệm trải giường được làm từ tơ lụa quý giá.

#ngu_yeu_chuong_60

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.