Không... đừng đánh! Mẹ cả đừng đánh... Hải Minh Tuấn giật mình tránh đi cánh tay đang nhắm mình mà đánh.
Phong Vũ Hàn! Mau cứu tôi!
Anh nghe thế kéo cô lại về phía mình rồi nói : Tha cho anh ấy đi.
Ai? Anh là ai? Lực chú ý của cô bắt đầu đặt lên người anh.
Cô thấy có gì đó lạ lạ cũng ngẩng đầu lên nhìn. Tâm đau nhói, mảnh kí ức mờ nhạt xẹt qua trong đầu cô.
Đường Nhi, em mà khóc nữa sẽ xấu!
Này! Sao như thế hả? Ai cho cậu bắt nạt Đường Nhi!
Anh ở đây...
Giọng nói quen thuộc, bóng dáng quen thuộc hiện hữu một cách mờ nhạt rồi nhanh chóng mất đi trong đầu cô.
Dịu dàng, nhẹ nhàng bảo vệ, chiều chuộng cô...
Phong Vũ Hàn... Cô bất giác gọi cái tên quen thuộc.
Người này... là người luôn ở trong giấc mơ của cô... là chàng trai cô đã ngàn lần thương nhớ trong mơ!?
Hải Đường Nhi chỉ nghe anh trai và mọi người kể rằng có một người tên Phong Vũ Hàn từ nhỏ đã rất thân thuộc với cô... cho cô xem ảnh của anh thì cô mới biết người mình luôn mơ thấy là anh.
Khi nhìn thấy người thật... cảm giác này... chút nhói, chút nhớ... thêm gì đó vui vẻ và...
Đau thương.
Vì sao?
Hải Đường Nhi ngàn dấu chấm hỏi, nhìn chằm chằm anh rồi hỏi : Anh là Phong Vũ Hàn?
Cô rất muốn nhớ lại trước kia, cô và anh là như thế nào, hơn nữa những cảm xúc này.. là yêu đúng không?
Đúng rồi. Đường Nhi, đừng nói em quên anh rồi nha? Anh vừa nói vừa véo bờ má mịn màng của cô.
Cảm giác mềm mại rất lâu chưa có này làm anh càng vui vẻ hơn... Đang hăng say bẹo má cô thì lời nói nghiêm túc tiếp theo của cô làm anh mơ màng : Đúng là quên... Giới thiệu chút đi soái ca, biết đâu người ta nhớ được.
Phong Vũ Hàn : ... Hình như có chuyện gì kinh khủng khiếp hoảng hốt lắm mà anh chưa biết...
Chính Phong Vũ Hàn không hề biết chuyện gì xảy ra, vì không có ai nói và anh cũng quên hỏi.
Anh quay qua nhìn Hải Minh Tuấn đang căng tròn mắt nhìn cô gái gợi cảm xa xa.
Hải Minh Tuấn mặt hiện rõ hai chữ lưu manh.
Vụt...
Phong Vũ Hàn không biết lấy đâu ra cái áo sơ mi dùng nó quất lên đầu Hải Minh Tuấn...
Đụ... Phong Vũ Hàn! Ông làm cái cọng lông gì thế? Đầu truyền đến cảm giác tê tê con dê làm Hải Minh Tuấn trầm mê sắc đẹp tỉnh lại.
Đi về rồi kể tôi nghe mọi chuyện. Vứt xong câu nói kia, anh đi về phía cô.
Hải Minh Tuấn rất muốn dậm chân nhưng sợ bị hiểu nhầm là gay nên cố gắng bình thường trở lại.
Đợi đó cho ông!
Anh theo thói quen cầm tay cô, Đi.
Cô không giãy ra, thuận theo anh.
Có lẽ do bản năng cô mới thế.
...
Cả ba về Phong Gia, theo Phong Vũ Hàn.
Vũ Hàn... ôi, con cuối cùng cũng về rồi! Người phụ nữ trung niên thấy Phong Vũ Hàn thì mừng rỡ.
Mẹ. Phong Vũ Hàn ôm lấy người phụ nữ trung niên một cái rồi buông ra.
Cháu chào cô... Hải Minh Tuấn và Hải Đường Nhi cùng nhau chào người phụ nữ trung niên.
Ôi... Minh Tuấn và Đường Nhi cũng tới sao? Vào đi, vào đi. Thím Phương mau đi lấy bánh ra. Người phụ nữ càng vui mừng hơn, kêu người đi lấy nước và bánh ra.
Người phụ nữ này là mẹ của Phong Vũ Hàn, tên Huyền Diệu.
Huyền Diệu và cả Phong gia đều lo lắng Phong Vũ Hàn, biết rõ anh cần được yên tĩnh và giải tỏa nên không thể không để anh ra nước ngoài.
Nay anh trở về cả Phong gia đều vui mừng.
Huyền Diệu cả buổi hỏi Phong Vũ Hàn... Phong Vũ Hàn từ đầu tới cuối đều rất kiên nhẫn với người mẹ của mình, chờ Huyền Diệu hỏi hết anh mới nhẹ nhàng kéo cô đi... Hải Đường Nhi bị kéo đi một cách thân mật.
Hải Minh Tuấn thì rời đi...
Hải Minh Tuấn vô tình nhìn thấy con nhỏ đã lép còn hổ báo mang tên Vân Hà Tuyết đứng ở trước cửa.
Vân Hà Tuyết thấy Hải Minh Tuấn mà không thấy cô bạn mình liền nổi trận lôi đình, Đậu xanh rau má nó! Anh bán Đường Nhi của bà đây đâu rồi?
Sư tử hà đông Vân Hà Tuyết tóm cổ áo Hải Minh Tuấn tra hỏi.
Cô tới tháng à? Tôi chỉ hộ tống nó sang cho chồng nó chứ bán cái sợi len gì? Mau buông tôi ra!
Cái con hổ báo cáo chồn này... ở chỗ nào chui ra thế không biết! Sao quen được em gái mình? Tức giận! Không phải anh không đánh được à không, không phải cô ta là con gái còn là bạn thân của em gái anh, anh đã đá thẳng mông cô ta ra rồi!
... Chồng? Phong Vũ Hàn trở về rồi?! Vân Hà Tuyết ngờ vực...
Phải làm sao? Không thể để Đường Nhi và Phong Vũ Hàn... không được!
Vân Hà Tuyết buông Hải Minh Tuấn ra, chạy đi thật nhanh, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Chập mạch sao? Hải Minh Tuấn được giải thoát bắt đầu thấy khó hiểu...
...