Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1059: Chương 1059: Hiệu quả kinh ngạc




Chương 1058: Hiệu quả kinh ngạc

Editor:: Thanh Vũ

Trang Hạo Nhiên đáng chết này, nhàn rỗi không có việc gì, quăng một đám phiền phức đến quấy rối chính mình! !

Trái tim, giống như thủy tinh ầm một tiếng vỡ tung! !

Đường Khả Hinh hoảng sợ, mở to mắt, nhìn trên mặt Thủ tướng toàn bộ dính cơm, có mấy hạt còn dính trên kính mắt của ông, mặt của cô thoáng cái đỏ bừng, mọi người ở đây vội vội vàng vàng lau giúp cho Thủ tướng, chính cô cũng nhanh chóng cầm khăn tay đứng lên, sợ đến lỗi nói cũng không nên lời, lo lắng khẩn trương ấp a ấp úng đi qua, nói: “Thủ... Thủ tướng, cháu... Xin lỗi...”

“Không có việc gì, không có việc gì, không cần khẩn trương...” Thủ tướng giống như không có chuyện gì, trấn an cô cười cười.

Tô Linh cũng vội vã đi qua, tiếp nhận khăn tay từ dì Tình đưa tới, nhìn ông nội dùng khăn tay lau mặt, bộ dạng quẫn bách xấu hổ kia, cô thở nhẹ một tiếng, nhịn không được bật cười, nhìn về phía Khả Hinh chăm chú cùng khẩn trương, biểu tình sợ hãi, nói: “Khả Hinh, cô thế nhưng là người Trung Quốc đầu tiên dám hướng trên mặt Thủ tướng cười sặc sụa người như vậy. Bình thường, ngay cả ủy viên Trương và các thành viên chính phủ thỉnh thoảng cùng người bất hòa ý kiến, cùng lắm là đập đập bàn...”

Đường Khả Hinh nghe lời này, sợ hãi, khuôn mặt càng đỏ hơn nhìn về phía Tô Linh, trong lúc nhất thời nói không nên lời.

“Chị! Chị đừng trêu chọc Khả Hinh !” Tô Thụy Kỳ biết chị mình rất thích nói đùa, liền vội vội vàng vàng đứng lên, cầm cánh tay Khả Hinh, trấn an cô, nói: “Không có việc gì! Không có việc gì! Không cần khẩn trương, em cũng là bị dọa tới...”

“Đúng...” Thủ tướng vừa lau mặt, vừa nhìn Đường Khả Hinh cười rộ lên, nói: “Không cần khẩn trương, con vẹt kia thực sự rất đáng yêu...”

“Cháu... ...” Đường Khả Hinh nhất thời bị nghẹn nói không nên lời, vừa muốn giải thích, lại nhớ ra cái gì đó , tức giận quay mặt sang, nghiến răng nghiến lợi, mở to mắt nhìn hai mươi bảy con vẹt trên không trung, vẫn còn đang dương cánh, bay trên trời cao, ngẩng đầu lên, kêu to: “Hạo Hạo ———— Hạo Hạo —————— “

Như có một cái gì đó đập thẳng vào ót Đường Khả Hinh, cô thật là vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía hơn hai mươi con súc sinh kia, thở hổn hển một hơi.

Tô Thụy Kỳ cũng hiểu được ý tứ đó, quay đầu lại vẻ mặt cười khổ, nhìn về phía hơn hai mươi bảy con vẹt trên bầu trời kia, nghĩ Trang Hạo Nhiên thật là có ý tốt a...

Tô Linh cũng thập phần khôi hài ngẩng đầu, nhìn về phía những con vẹt kia, cảm thấy chúng nó thật Uy Vũ, thông minh và dễ thương, trông giống như một Hạo Nhiên nhỏ, liền không nhịn được cười, nói: “Tổng giám đốc Trang, quả nhiên danh bất hư truyền! Không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng! Mặc kệ đi tới đâu, con người và động vật của cậu ta, đều lóa mắt như vậy, rất được hoan nghênh! ! Những tiểu bảo bối đó tên gọi là gì?”

Trương Thục Dao cũng vì phát sinh tình huống khẩn cấp, cảm thấy có chút xin lỗi, nhưng nghe thấy lời này của Tô Linh, liền cũng bật cười, nói; “Chúng nó tên... Hạo Hạo!! Gọi như vậy làm cho người ta dễ dàng nhớ hơn! !”

Phốc! ! !

Tô Linh nghe lời này, thực sự không nhịn được cúi đầu cười, lặp lại hai từ...”Hạo Hạo, ô kìa, đó là những con vẹt ở trong nhà chúng ta, không biết ăn được bao nhiêu giấm mới có thể trưởng thành a...”

Tô Thụy Kỳ cũng im lặng mỉm cười...

Đường Khả Hinh cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn hai mươi bảy con vẹt, vẫn còn đang giả bộ vẻ mặt Uy Vũ trước mặt “Tiểu Hinh Hinh” ngao du. Trong lồng trúc kia “Tiểu Hinh Hinh” hai mắt sáng ngời, không nói hai lời liền tung cánh bay lên, theo đôi vẹt kim cương soái ca kia cùng nhau làm bộ muốn bay ra ngoài, Tô Thụy Kỳ sợ vẹt kim cương dã tính khó thuần, đến lúc đó bay loạn chạy loạn, liền giơ tay muốn bắt con súc sinh kia, không cho nó chạy loạn, ai biết nó một đuôi liền đem mặt Tô Thụy Kỳ cấp phiến được một trận hôi, không nói hai lời, giống như tình yêu nữ nhi, cùng với bạn trai bay đi! !

“Này ! !” Tô Thụy Kỳ một trận thất thần kêu to, cũng đã nhìn thấy súc sinh chính mình dưỡng, theo hai mươi bảy con vẹt kim cương bay đi, anh tức khắc khẩn trương, nói: “Mau đi ra nhìn vật nhỏ kia! ! Nó muốn bay đi cùng những con vẹt đó! !”

Trương Thục Dao nghe lời này, nhịn không được cười rộ lên, nói: “Tô thiếu gia, ngài không cần khẩn trương, Tiểu Hinh Hinh của chúng ta có khả năng đang chọn đức nang quân a!”

“Ồ! như thế này nào chọn a?” Tô Linh đón thêm lời này, nhìn về phía Đường Khả Hinh, có thâm ý cười, nói: “Con này là Hạo Hạo, con kia cũng là “Hạo Hạo”, chọn thế nào, cuối cùng cũng là chỉ có thể chọn Hạo Hạo! ! Tổng giám đốc Trang này cũng thật là! ! Một điểm tuyển trạch cũng không cho người khác! Không chừng gọi Hạo Hạo như thế này, cái kia gọi đá chồng chất, hay một con tên là Kỳ Kỳ, như vậy dự đoán sẽ không phiền toái!”

Đường Khả Hinh nghe lời này, cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng giống như cà chua...

Tô Thụy Kỳ im lặng không nói gì nhìn về phía chị gái.

Hôm nay tâm tình Thủ tướng rõ ràng vui mừng, cũng bước tới cười, nói: “Còn có một con gọi là Phong Phong! Không chừng điên rồi...”

Phốc! !

“Ha ha ha...” Tô Linh thực sự không nhịn được, cả người đứng ở một bên, tay không khỏi che miệng, cười thực sự hạnh phúc, lần này toàn bộ mọi người cũng cười theo. Trương Thục Dao cùng Tịnh Kỳ cười đến nói không ra lời, chỉ có Đường Khả Hinh cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng nói không nên lời, cô nhất thời ngẩng đầu, nhìn hai bên, liền một trận lung túng xoay người, nhanh chóng lên lầu...

Tô Thụy Kỳ một trận bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng vội vàng của Đường Khả Hinh, không biết nói gì cười rộ lên...

“ Trang Hạo Nhiên đáng chết! ! Thực tức chết mà ! !” Đường Khả Hinh tức giận đến mặt đỏ lên, phịch một tiếng đẩy cửa phòng ra, không nói hai lời liền đóng cửa lại, đi nhanh tới bên cạnh bàn học, tách ra một vài loài chim là của mình, lập tức một con chim bị sổ lồng bay thẳng về hướng mình, cô a một tiếng thét chói tai, sợ hãi mở to mắt, nhìn hai mươi bảy con vẹt kia, ở trước cửa sổ của mình bay đi, thất thanh kêu to: “Hạo Hạo —————— “

“Tiểu Hinh Hinh” kia cũng vui vẻ vỗ cánh theo hai mươi bảy con vẹt, Đường Khả Hinh vẫn như mất hồn, tức giận thở dốc, kinh ngạc mở to mắt, nhìn về phía hai mươi bảy con vẹt kia, vẫn như cũ trên bầu trời tối tăm một trận tiêu sái bay múa. Không hiểu nhớ tới, chính mình đến phủ Tổng thống đêm đó, Trang Hạo Nhiên dừng lại mấy con phố, như một loại tặng của hồi môn chính mình đến trước phủ Tổng thống, cô gần như có thể nhìn thấy trong cửa sổ màu đen dày, có một đôi mắt lo lắng, đang gắt gao nhìn mình...

Cô nhớ tới cặp mắt kia, nội tâm chậm chạp ấm áp, hơi thu lại thần sắc, ngẩng đầu nhìn về phía hai mươi bảy con vẹt kia, vẫn như cũ thần sắc Uy Vũ bay trên không trung, cô kìm lòng không được bật cười một chút, hai tay đặt nhẹ trên khung cửa sổ, hai tròng mắt lóe ra ôn nhu như một điểm cấp thiết, nhìn về phía trước rừng trúc lay động, không khỏi nhớ tới, người nọ ngồi ở vị trí Tổng giám đốc trong phòng hội nghị, thực sự quyến rũ, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng mãnh liệt, lợi hại nhìn về phía mọi người, nhắc tới mỗi hạng mục kế hoạch, giọng nói cứng cỏi, muôn vàn khí thế kia, làm người ta kinh ngạc! ! Mà nay anh sẽ làm giám khảo trong cuộc thi đấu rượu đỏ, một lần nữa ngồi ở trước mặt của cô, để duy trì thái độ vô tư nhất của mình, vì cô cả đời này nỗ lực chấm điểm! !

Trang Hạo Nhiên, một trong những ngày này, anh tuyệt đối không thể ở vận mệnh trước mặt, đối với em thủ hạ lưu tình! Em nguyện ý cùng anh, trải qua mưa gió, nhưng ở cuộc thi đấu rượu đỏ trước mặt, chúng ta nên giữ công bằng, thái độ nghiêm túc. Bởi vì, nó như có, một điểm thành tích hương hoa của em và thành tựu tình yêu cả đời của hai chúng ta! !

Đường Khả Hinh, hai tròng mắt rưng rưng, dường như nhìn thấy người đàn ông ở phía xa xa kia, cả đời kế thừa sinh mệnh tình yêu cùng trách nhiệm, đứng ở đỉnh núi bên cạnh kia, ôn nhu nhìn về phía cô, mỉm cười, cô cũng cười, nước mắt chảy xuống dưới, như thể linh hồn, nghẹn ngào khóc ra...”Anh chờ em một chút... Anh chờ em một chút... Em sẽ từng chút từng chút lên núi... Cùng anh...”

Xa xa người đàn ông yêu thương sâu sắc kia, dường như nghe được câu nói đó, nhìn về phía cô, mỉm cười.

Một trận gió lạnh thổi tới, hơi thở mùa thu khốc liệt hơn, như cùng bọn họ quen biết cái mùa kia, mưa phùn nhẹ nhàng, róc rách mà đến, ướt cả con đường, thật ôn nhu uyển chuyển tới phía trước, hai người liền như vậy chống cây dù trong suốt, vừa nói vừa cười đi về phía trước, thỉnh thoảng dừng ở cây bên đường, để lại đó ánh mắt của tình yêu, như thể đã trở thành huyền thoại...

Hai mươi bảy con vẹt, vẫn như cũ ở trên bầu trời rất khoái trá bay, cuối cùng dẫn tiểu Hinh Hinh tiếp tục tiếp tục bay về phía bên ngoài núi, sắp sửa bay đến phạm vi hàng rào điện, hai thân ảnh màu đen, giống như hai bóng ma, tức khắc kéo võng dệt lên, đưa bọn chúng nhất cử thu hồi lại, không cho phép bọn chúng ra ngoài phạm vi của phủ Tổng thống, để tránh nguy hiểm! ! Tiểu Hinh Hinh vì quen thuộc phủ Tổng thống, liền dẫn vẹt kim cương, bay trở về———

Mưa phùn róc rách, từ bỏ các trận vang của cỏ bên ngoài lưới, cũng không ai phát hiện, có một bóng dáng màu đen, lóe ra một đôi mắt quỷ dị, liếc về phía bên trong, nó được ẩn lấp trong những tán lá, nhìn chằm chằm hơn hai mươi con vẹt kim cương kia, đưa mắt nhìn một thời gian rất dài, nháy mắt trong bụi cỏ, vỗ cánh bay đi, liền thoát ra khỏi khu rừng núi, từng đợt thần bí bay về phía trước...

Mưa gió càng lúc càng lớn, run rẩy toàn bộ thế giới hắc ám! !

Con cú mèo không biết bay bao lâu, rốt cuộc dừng ở lại ở một căn phòng nhỏ trong con ngõ hẻm nửa đêm, cửa sổ căn phòng đó rất chắc chắn, là lối vào tầng hầm của một quán bar, nhiều năm trước đây đã từng là hầm trú ẩn dưới lòng đất, bên trong ẩm ướt róc rách, đầy mùi hôi thối. Cứ như vậy trong bóng tối xuất hiện thân ảnh của một cô gái với sắc mặt lạnh lẽo , qua ánh sáng mờ nhạt, nhìn về phía thân thể hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng tàn nhẫn, mỉm cười

“Trận thi đấu rượu đỏ lớn sắp bắt đầu! ! Người của chúng ta đã đi tìm Lưu Nhã Tuệ ! ! Người này, chúng ta nên đối phó thế nào?” Có người trong bóng đêm, đặt câu hỏi! !

Hai tròng mắt lóe ra ánh sáng mãnh liệt, nhìn về phía cô gái hôn mê trên mặt đất, thời gian dài, mới yếu ớt cười, nói: “Bắt làm con tin, nếu muốn đạt được uy hiếp hiệu quả, nhất định phải có phát sinh chuyện kinh ngạc! ! Giống như dùng máy khoan điện, đem mặt của cô ta xuyên qua, làm cho cô ta huyết nhục mơ hồ, như vậy... Tôi không tin, Đường Khả Hinh còn có thể tập trung toàn lực thi đấu! ! !”

Lời này vừa ra, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện thật là nhiều người, khuôn mặt âm trầm lãnh đạm, nhìn về phía cô gái hôn mê trên mặt đất đơn thuần và trung thực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.